Chúng ta hiện tại đã ra sao ?
Chắc, cũng vui hơn, vì đang học cách bước qua những nghẹn ngào.
Chắc, cũng bình an hơn, vì đã biết thứ tha và chấp nhận.
Chắc, tự mình cũng học cách buông.
Chắc, cũng đã nhiều lần ngước nhìn trời cao, nhắc nhớ mình về những tháng năm tuổi trẻ. Thấy mình thật nhỏ bé, vùng vẫy giữa muôn trùng những cảm xúc khó khăn.
Chắc, cũng ít hờn trách và đổ lỗi, bởi còn gì biết ơn bằng những người đã đến và cho mình những bài học.
.
Niềm vui ngày đó thật giản đơn
chỉ là thấy mặt nhau gần kề
và cái ôm được ghì thật chặt.
.
Niềm vui ngày đó thật giản đơn
chỉ là ngồi đọc cùng nhau những quyển sách yêu thích
chỉ là hồn nhiên kể nhau nghe một câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
.
Niềm vui ngày đó thật giản đơn
khi một người xoa lưng vỗ về mình đi vào giấc ngủ
khi một người dang rộng đôi tay ôm trọn lấy mình khi mình đang ấm ức
khi một người lặng lẽ và bình tĩnh lắng nghe mình kể về những bất công với cuộc đời
để biết mình cũng đang cần họ, để biết mình cũng được bao dung.
.
Niềm vui ngày đó thật giản đơn
là cảm giác được cho và nhận, yêu và được yêu, quan tâm và được quan tâm.
để nhận ra mình không cô đơn như mình vẫn nghĩ.
.
Niềm vui ngày đó thật giản đơn
chỉ lặng im, một bờ vai chờ đợi
khi ngồi yên khi đứng cùng lặng lẽ
chỉ đợi mình chia sẻ những nỗi niềm
dẫu bão giông mình cũng không còn ngại
vì bên mình vẫn còn có một người.
.
Thi thoảng giật mình hỏi thầm trong thinh lặng:
từng nếm được vị ngọt đôi môi hay nhiều vị mặn?
hình như là mình cũng đã quên rồi
nỗi đau nào cũng sẽ có giới hạn
một giấc ngủ sâu
một dòng nước mắt
một đoạn trũng
rồi mình sẽ quên
vậy cớ gì mình không thể?
.
.
.
.
.