Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu
Đơn độc có phải là lựa chọn

Đơn độc có phải là lựa chọn của tôi?

Posted on 14/07/2023 by admin

Đã từng có khoảng thời gian dài, tôi tự thu mình khỏi những mối quan hệ.

Tôi từ chối những mối quan hệ mới, kết nối mới. Tôi thu mình lại và cố đẩy những người xung quanh ra xa. Những lời mời gặp bị từ chối hay trì hoãn lại vào một dịp khác. Những tin nhắn từ lâu đã bị bỏ quên.

Đó có lẽ là một cảm giác rất khó để diễn tả thành lời, mà ai trưởng thành cũng phải đôi lần trải qua.

Là khi đi đi về về một mình, đơn độc bơ vơ giữa thành phố tưởng như quen thuộc cả từng biển hiệu ven đường, nhưng sao hôm nay xa lạ đến thế.

Là khi mở đi mở lại một bài hát buồn đến não nề, nuốt từng lời bài hát, thấm đến từng câu từng chữ, đến nỗi cứ tưởng rằng bài hát ấy đang viết cho chính mình.

Là khi mong tìm được việc gì đó để có thể trở nên bận rộn hơn, để được làm đến khi mệt nhoài. Tìm một việc gì đó tập trung để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải đối diện với chính mình.

Là khi nửa đêm tỉnh giấc, giật mình, bật sáng đèn, vơ vội chiếc đồng hồ xem giờ, rồi thẫn thờ trong màn đêm, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, nằm lại ước gì cho trời mau mau sáng, để đừng thấy cô đơn.

Là khi xung quanh tiếng cười nói rộn rã, nhịp sống đường phố ồn ào, náo nhiệt, tiếng còi xe, dòng người tấp nập nhưng trong lòng thì trống rỗng đến lạ thường.

Là khi chợt thèm một ly cafe lề đường, nói chuyện rôm rả, mở điện thoại, lướt qua dòng danh bạ, sợ làm phiền, lại thôi, lại chọn một mình.

Tôi chọn sự đơn độc.

Tôi từng nghĩ một mình tôi sống vẫn ổn, có khi tôi chẳng cần ai khác.

Tôi luôn cho rằng những gì người khác có thể mang đến cho tôi, bản thân tôi vẫn tự mình làm được. Bởi vì nghĩ rằng người khác sẽ không có đủ sự thấu hiểu, và thật sự yêu thương tôi. Mà tôi lại không hề nhận ra rằng chính tôi mới là người chưa bao giờ chịu mở lòng và thật sự chấp nhận người khác. Chính hành động đó đã đẩy họ ra xa tôi.

. . .

Giờ nhìn lại, mới thấy lúc ấy mình đã sai thế nào.

Tôi bắt đầu hành trình viết blog của mình cũng với sự đơn độc đó. Bản thân luôn cho rằng cứ âm thầm viết, âm thầm đăng bài rồi sẽ có một ngày mọi người sẽ biết đến tôi (hữu xạ tự nhiên hương). Tôi không thích sự phô trương, ngại kết nối, và không thích nhờ vả một ai khác. Một mình tôi vẫn ổn.

Nhưng cái sự ổn đó của tôi chẳng thể tồn tại được lâu. Thể hiện rõ nhất ở việc tôi dần mất đi động lực, đánh mất niềm tin ở chính mình.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, nếu tôi muốn đi một quãng đường xa hơn, một hành trình dài hơn. Tôi cần phải có những người đồng hành, những người trợ giúp để dẫn dắt, định hướng, và tiếp thêm động lực cho tôi có thể bước tiếp trên hành trình này.

Ban đầu tôi luôn cho rằng vì tâm lý ngại phải làm phiền người khác, ngại nhờ vả, ngại là gánh nặng, nên tôi luôn muốn tự mình làm hết tất cả mọi việc. Nhưng tận sâu bên trong tôi đó chính là nỗi sợ.

Sợ rằng mình chưa đủ tốt, sợ mình không xứng đáng được quan tâm, sợ phải có trách nhiệm, sợ bị ai đó “nhìn thấy” quá nhiều… để rồi tự dựng lên bức tường ngăn cách và tự nhốt chính mình.

Bề ngoài tôi tỏ ra mạnh mẽ, rằng mình không đơn độc, nhưng ẩn sâu bên trong vẻ kiên cường và điềm nhiên đó là cả một trái tim cô đơn, đầy những tổn thương và khao khát nhận được sự quan tâm giúp đỡ.

. . .

Chủ động kết nối

Thời gian gần đây, tôi bắt đầu chủ động kết nối và cho phép mình mở lòng hơn với những mối quan hệ xung quanh. Tôi bắt đầu tham gia vào cộng đồng viết, nơi có những người đang có cùng mục tiêu và định hướng giống như tôi. Tôi tham gia vào thử thách “100 ngày hoàn thiện bản thảo sách”.

Tôi được có thêm những người bạn mới, những người anh chị em có chung con đường, chung giá trị. Họ có chiều sâu, một tư duy rộng mở và tích cực, họ có đầy đủ sự tin tưởng và chân thành. Từ họ, tôi như tìm thấy một ý nghĩa mới của cuộc sống.

Đó là sự lựa chọn ưu tiên của tôi. Sự ưu tiên cho tôi một danh tính mới.

Như việc tôi thích viết về những bài học cá nhân tôi, thích tìm hiểu về tâm lý học, về những phương pháp để chăm sóc sức khoẻ tinh thần. Tôi viết và nói về nó.

Và dần dần mọi người cũng bắt đầu nhìn tôi dưới lăng kính phát triển bản thân nhiều hơn. Các cuộc nói chuyện bắt đầu xoay quanh việc chia sẻ những góc nhìn trong cuộc sống, hoặc chỉ đơn giản là bàn luận về cách tư duy nhìn nhận vấn đề, sự việc của con người hiện nay.

Danh tính đó mang đến cho tôi các mối quan hệ. Bởi bản thân tôi trước hết đã mang lại giá trị cho người đối diện, và quan trọng hơn nữa là việc có cùng một mối quan tâm cụ thể nào đó làm cho chúng tôi có cùng một suy nghĩ để kết nối với nhau. Danh tính đó cũng góp phần tạo nên thói quen cho tôi hằng ngày.

Việc lúng túng, e ngại với những cuộc trò chuyện giao tiếp ban đầu là điều hiển nhiên và khó tránh khỏi. Nhưng nếu ta có đủ sự kiên nhẫn, đủ sự cảm thông, sẵn sàng mở lòng và đón nhận người khác, đó là cơ hội để mỗi chúng ta có thể chấp nhận con người thật của nhau. Đó là những kết nối chân thành và giá trị đến nhường nào.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.