Có những ký ức tưởng như đã quên, nhưng rồi bất chợt, một đêm đen, tất cả như đã đợi sẵn, trực ùa về.
Một đêm đen mà chính mình mới là người biết rõ.
Không một lời nói nào, không một dòng viết nào có thể lột tả hết được.
Cũng không một nút like nào, không một lời khuyên nào có thể đẩy nó qua mau.
Chính mình mới là người cảm nhận, ở lại, rồi đợi cho nó qua đi.
Đêm đen đó có khi với người khác chẳng là gì, như chuyện vặt, như hạt bụi, như chuyện giận hờn trẻ con vừa khóc lóc lát sau lại vui cười…..
Nhưng mà kệ chứ, mình chỉ biết những đêm trằn trọc, những giọt nước mắt đã rơi, những dằn vặt, những trăn trở, những nghĩ ngợi…..Tất cả những cái đó, chỉ mình hiểu là được.
Cuộc đời nào cũng vậy đâu chỉ một bài học gọn gàng là có thể chạm đến những an yên.
.
Những tia nắng sớm mai
xen qua từng kẽ lá
giữa muôn trùng được mất
em có bình an chưa?
.
Những vết thương đã cũ
những nỗi niềm đã qua
vậy mà em vẫn giữ
để lòng vẫn còn đau.
.
Xin em hãy thương mình
thương thật nhiều em ạ
mỗi ngày thương một chút
thương đằm thắm dịu dàng
.
Xin em hãy thương mình
hãy thương trong hiểu biết
rồi em sẽ nhận ra
tất cả những khổ đau
không của riêng ai cả.
.
.
.
.
.
.