Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu

ngày thì dài, mình đi mãi

Posted on 13/09/202415/07/2024 by admin

Càng rong ruổi bao nhiêu thì lại muốn tìm chốn bình ạn bấy nhiêu. Và khi ấy, nàng luôn tìm một mùi hương khiến mình thấy được vỗ về và ôm ấp.

Trong bất cứ nốt hương nào cũng đều là sự bình yên khiến người ta muốn đắm mình trong kí ức.

Như mùi của đất trời lúc mưa vừa tạnh, mùi rừng cây đầy phytoncide, mùi tinh dầu thông mát lạnh dịu dàng lan tỏa khắp không gian từ máy xông tinh dầu mới bật, hay mùi khói bếp mẹ đun ấm nước mỗi chiều.

Lại ngồi bên hiên ngắm nhìn cỏ cây xanh thẳm sau cơn mưa. Thời tiết mùa thật là dễ chịu, không khí mát lành, sau nhà vắng lặng, mang đến cho lòng người cảm giác yên bình khôn tả. Lắng nghe hơi thở của mình, lắng nghe hơi thở của cỏ cây, lắng nghe tiếng xào xạc của gió.

Mình đã bỏ lỡ những gì rồi ?

Lần đầu tiên mắt nàng lại nhạy bén đến thế, nàng bắt đầu để ý nhiều hơn những thứ xung quanh, lần đầu tiên nàng nhận ra thì ra lá có nhiều màu xanh khác nhau đến thế.

Lâu rồi nàng quên mất việc mình đã từng là đứa trẻ có thể ngồi nói chuyện với cỏ cây, với hoa lá, với đàn kiến. Và cũng lâu rồi nàng mới buồn như thế này.

Thời điểm nàng buồn khi trời cũng đang chạng vạng. Không gian xung quanh khá yên tĩnh.

Ngồi yên lại khi thôi còn chộn rộn bên ngoài, ngồi yên lại khi không còn là chính mình nữa. Đôi khi chỉ việc ngồi lặng yên ở đó mà tự dưng nước mắt cũng trào ra.

Mình buồn vì điều gì ?

Vì cảnh buồn nên mình buồn hay vì mình buồn cảnh có vui đâu bao giờ ?

Làm sao để giữ tâm bình thản ? Làm sao để giữ lòng mình luôn thương ?

Lần gần nhất mình nhận được hành động quan tâm của người khác là khi nào? Cảm xúc của mình lúc ấy ra sao, và mình có thể làm gì để tạo ra những hành động tử tế tương tự hay không? Không nhất thiết phải là đáp lại người đó, mà là tử tế với bất kì ai khác mà mình gặp, mình tiếp xúc hằng ngày.

Như một cái cây trong một buổi chiều không có gió mạnh, chỉ là những cơn gió nhẹ lâu lâu lại thổi qua. Cây không bị xô đẩy mạnh lắm, nên hầu hết thời gian nó chỉ đứng im lìm và quan sát. Im lìm vì không còn nhiều sự kết nối, không còn nhiều kiểu xã giao xung quanh. Vì im lìm nên có nhiều góc nhìn mới hơn.

Có khi nhìn thật gần, nhìn thật sâu vào bên trong để thấy chính mình. Lại có khi nhìn ra xa, nhìn những người xung quanh, nhìn cuộc sống đang diễn ra hằng ngày.

Rồi dần cây tìm cho mình sự thích nghi và đồng điệu với mảnh đất mà nó đang sinh sống. Mảnh đất mà trước giờ đã bị nó bỏ quên.

Ngày còn trẻ nó luôn muốn lớn thật nhanh, nó luôn hướng ngọn của mình thật xa về phía mặt trời, nó muốn vươn thật cao để nhìn thấy bầu trời thật rộng lớn. Nó muốn được giống những cây khác, muốn được sống ở những mảnh đất khác màu mỡ hơn, nhiều dinh dưỡng hơn. Luôn cho rằng mảnh đất nó đang sống thật buồn tẻ và chằng có gì thú vị. Chưa bao giờ nó dành sự biết ơn và trân trọng cho mảnh đất này.

Cũng như nàng vậy, trước đây luôn cho rằng muốn thay đổi muốn phát triền mình phải thay đổi mỗi trường sống, nơi ở, phải đi thật xa, làm thật nhiều thứ, mở rộng thật nhiều mối quan hệ. Nhưng khi đã đi được một chút rồi mới nhận ra những cơ hội đó, môi trường đó không thật sự làm mình hài lòng, những mối quan hệ đó cũng không thật sự đem lại cho mình cảm giác bình an và hạnh phúc.

Mặc dù giờ đây đã hiểu hơn và biết hơn về mình, những điều mà trước giờ mình chưa từng biết, nhưng khi đối diện lại với một số cảm xúc khó khăn thì vẫn còn cảm nhận một chút khó chịu mới nhận ra là bên trong mình vẫn chưa thật sự vững vàng lắm, mình cần dành nhiều thời gian để rèn luyện và thực hành thêm.

Nhưng sẽ không tạo sức ép hay tự trách chính mình vì biết rằng chỉ cần mình dành thời gian, nhận diện, rồi thì mình cũng sẽ tìm ra cách để vượt qua mà thôi. Biết ơn nhiều hơn. Mỗi sự việc xảy ra đều là cơ hội để sửa mình.

Nàng dần tách mình ra khỏi những chuẩn mực xã hội, có lúc những khó khăn cũng làm chùn bước, những thị phi cũng đã nhiều lần làm cho trái tim nàng tan nát. Nhưng nàng dần cảm nhận được một sự bình an thật sự từ bên trong, chứ không phải cảm giác bình an phải nương náu nhờ vào sự bình yên từ bên ngoài.

Thật ra, bình an luôn có sẵn ở đó, chỉ cần mình dừng lại, ngồi xuống và lắng nghe. Sự nhìn nhận này là một trong những điều tuyệt vời nhất mà nàng nhận ra được trong những năm gần đây.

Ngày thì dài

Mình đi mãi

Chợt dừng lại

Tìm chút An

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.