Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu

#nhatkynang – Cảm ơn những va vấp cuộc đời

Posted on 25/09/202325/09/2023 by admin

Từng có khoảng thời gian nàng gặp rất nhiều khó khăn trong con đường sự nghiệp và phụng sự cộng đồng của mình. Danh sách những đầu việc mỗi ngày một dài thêm và nhiều mối lo bắt đầu chồng chất.

Nàng ngụp lặn trong những lo âu, một cảm giác trống rỗng và vô vọng. Nàng chẳng còn thấy thích những công việc mà hằng ngày mình vẫn say mê làm, cũng chẳng đủ năng lượng để hoàn tất danh sách list công việc.

Nàng sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy.

Sau giờ cơm, mẹ nàng bắt đầu kể về những câu chuyện hằng ngày. Nhưng tâm trí nàng lúc đó hoàn toàn bị xâm chiếm bởi công việc và những mối bận tâm. Để mẹ nàng phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.

Khoảnh khắc đó nàng nhận ra nàng không hoàn toàn hiện diện được trong hiện tại. Nàng biết mình cần phải thay đổi. Nàng bắt đầu thử thực tập về thiền. Đêm đó lần đầu tiên sau một thời gian dài, nàng đã ngủ say như một đứa trẻ.

. . .

Trong quá khứ nàng luôn vội vã, dù là trong bất cứ việc gì nàng làm, nàng luôn chạy theo thời gian, nàng luôn muốn đi nhanh và tiết kiệm thời gian hết sức có thể. Từng cơn sóng cảm xúc đó cứ dâng lên rồi nhấn chìm nàng. Có lúc nàng kẹt lại trong những bám chấp. Nàng thấy thương chính mình nhưng không biết làm sao để thoát ra được.

Tại sao nàng sắp chạm đến thành công rồi thì mọi thứ lại vụt mất? Tự trách mình không đủ duyên, không đủ tốt để có được những thứ mình khao khát. Khi nhìn những thứ mình mong cầu vụt mất khỏi tầm tay, nàng cảm giác như mình đang rơi xuống tận đáy vực sâu không lối thoát.

Vì bản thân rèn luyện sự tỉnh thức còn non yếu, nên nàng không đủ sự chánh niệm khi niềm vui đến, vậy nên nó không bền và dễ dàng tan biến. Và rồi khi niềm đau đến nàng cũng không thể chịu đựng được.

Nàng nhớ lại trong một bài pháp thoại thầy Thích Nhất Hạnh từng nói: ”Khổ đau luôn có mặt ở đó. Ta cần phải nhìn sâu vào khổ đau để tìm thấy con đường thoát khổ. Ta không thể trốn chạy khổ đau. Hạnh phúc và an lạc chỉ có thể tìm thấy ngay trong lòng khổ đau.”

Nhưng nàng đã làm gì với nỗi buồn, mỗi khi nỗi buồn xuất hiện, hoặc là sẽ trốn tránh hoặc là nàng sẽ tìm mọi cách để đè nén và mong muốn có thể chôn vùi nó thật sâu bên trong. Hay cũng có mấy khi nàng giả vờ như chẳng thấy, mắt không thấy tim không đau, nghĩ rằng chỉ cần lờ đi thì nỗi buồn sẽ tự dưng biến mất.

Nhưng rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn và nỗi buồn ấy vẫn âm ỉ hằng ngày trong nàng. Chúng như những cơn sóng ngầm, vẫn âm thầm cuộn trào, chờ đến thời điểm sẽ nổi lên mặt nước trở thành những cơn sóng thần dữ dội. Lúc đó thì nàng mới chợt nhận ra rằng: bản thân mình đã không còn kiểm soát được nỗi buồn nữa rồi.

Nhưng ngay từ giây phút ban đầu, nếu nàng nhận diện và biết cách đón nhận ôm ấp nỗi buồn, thì nỗi buồn đâu có đáng sợ đến vậy?

Một làn sóng lăn tăn bình lặng mà đẹp đẽ, nó chỉ cần được quan tâm và vỗ về mà thôi.

Nỗi buồn cũng như niềm hạnh phúc, hay bất kì cảm xúc nào đều là không vĩnh cửu. Sẽ chẳng có trạng thái cảm xúc nào là tồn tại mãi mãi. Chúng bất chợt đến và rồi lại bất chợt đi, biến mất nhanh chóng và cũng quay trở lại nhanh chóng.

Không có gì là tồn tại mãi mãi, kể cả nỗi buồn. Nó tuyệt nhiên không ở lại mãi, luôn luôn là vậy. Đó là bản chất của cảm xúc con người. Vậy nên, thay vì đè nén nó thành những cơn sóng u uất, nàng bắt đầu học cách chấp nhận nó, vỗ về an ủi và để nó ra đi.

Khi nhìn nhận sâu hơn vào bên trong, nàng thấy có lẽ những nỗi khổ niềm đau đó đến quá khứ. Nàng luôn sợ hãi rằng một ngày nào đó mình sẽ mất đi những thứ mình có được, nàng luôn sợ bản thân mình thất bại, sợ bản thân không đủ may mắn như người khác, sợ cơ hội sẽ không đến với mình.

Và rồi khi thực hành thiền, thực tập trở về với hơi thở, thở ra hít vào trong chánh niệm. Từ giây phút đó nàng tìm được hướng đi và sự bình an.

Chỉ cần trở về nương tựa vào chính mình, hiểu rõ giá trị và những điều mình đang làm, miễn là đem lại được thông điệp ý nghĩa, giá trị cho những xung quanh thì dù có được tuyên dương bởi ai hay ở đâu, thì đâu quan trọng gì.

Khi đã hiểu được, niềm tin trong nàng càng thêm vững chắc, dần dần những hoang mang lo lắng, sự đố kỵ, so bì trong nàng dần được lắng yên. Nàng học cách chấp nhận được những điều mà trước đây nàng nghĩ rằng chẳng bao giờ chấp nhận được.

Rèn luyện bản thân năng lực chấp nhận nỗi buồn, thấu hiểu được vẻ đẹp của nó như một phần của cuộc sống này. Khi đi qua nỗi buồn, nàng thấy bản thân được chữa lành, bình an, có thể thấu hiểu và cảm nhận được hạnh phúc. Có được sự dũng cảm và biết yêu thương nhiều hơn.

Nhưng chấp nhận không có nghĩa đầu hàng cam chịu trong những tình huống tiêu cực và thả trôi bản thân đắm chìm trong nỗi buồn đau. Chấp nhận là để những cảm xúc được an ủi, lắng nghe, và rời đi trong sự bình yên. Chấp nhận là nhìn thẳng, đối diện với những cảm xúc mà không cố gắng kiểm soát, trốn chạy hay tránh né chúng.

Nhiều người xem những cảm xúc tích cực và theo đuổi hạnh phúc như một đích đến.

Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng chia sẻ: “Không có con đường nào dẫn tới hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường.”

Hạnh phúc cũng vậy, niềm đau cũng thế, sẽ chẳng có gì là vĩnh cửu. Vậy nên hãy lắng nghe, ghi nhận và vỗ về những cảm xúc dù là có buồn đau hay tuyệt vọng đến mức nào đi chăng nữa, bởi chúng cũng mang một vẻ đẹp góp phần tạo nên cuộc sống muôn màu này.

.. .

Được sống với chính mình, đó mới là sự tự do thực sự.

Hạnh phúc khi khám phá bản thân mình, để rồi hiểu mình và biết thương mình. Cảm nhận được mỗi ngày mình lại được trở thành một phiên bản tốt hơn, một cách tự nhiên mà không cần chạy theo quy chuẩn hay một lý thuyết máy móc nào cả. Hạnh phúc khi tìm được sự tự do thực sự, tự do khỏi những khái niệm, khuôn khổ, những quy chuẩn chung của xã hội.

Nàng biết hành trình này vẫn còn tiếp diễn, nàng nguyện giữ cho mình một nguồn năng lượng và trái tim bình an để có thể bước đi trên con đường phía trước.

Giờ đây mỗi khi có những cảm xúc đi lên, nàng sẽ dừng lại, nhận diện và dành thời gian để ngồi với nó, chăm sóc cảm xúc và thiết lập bình an nơi tâm, chứ không còn muốn đổi sang làm một việc gì khác như trước nữa. Giữ ý thức ở hiện tại và ôm lấy nó trong vài phút, vì nàng biết rằng nếu tiếp tục trốn tránh thì nó lại đeo bám nàng hằng giờ nữa.

Cuộc sống này luôn cần có niềm vui lẫn nỗi buồn. Đó mới là cách mà cuộc sống đang vận hành. Giống như bóng tối đối với ánh sáng, thiếu đi một phần của nỗi buồn, những phần còn lại của cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa. Bởi đằng sau nỗi buồn là chứa đựng muôn vàn nhưng điều mới mẻ.

Nàng thấy nỗi buồn đôi khi thật đẹp, một vẻ đẹp thật riêng biệt.

Cảm ơn những va vấp cuộc đời.

Khi thấy người đi phía trước chân bước vào vũng bùn, mình đi phía sau kịp thời bước sang hướng khác.

Vậy nên tôi luôn biết ơn những người đi trước, biết ơn và trân trọng những bài học, cả những va vấp, vụng về từ họ. Đôi khi có những bài học bản thân ta vẫn có rút ra được từ những trải nghiệm của người khác.

Cũng tập tha thứ và bao dung cho những vụng về của chính mình. Biết đâu cũng có ai đó đang đi phía sau lưng mình để quan sát và để tự rút ra cho chính họ những bài học của cuộc đời.

. . .

,

,

,

,

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.