Có người yêu chưa?
Kết hôn chưa?
Đang làm công việc gì?
Lương bao nhiêu?
Có tiết kiệm được gì không?
Gần 30 tuổi đầu rồi, ổn định đi chứ? Để cha mẹ còn yên tâm vì bớt đi gánh nặng.
Nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, thay cho mọi câu trả lời.
.
Năm 25 tuổi, trong lá đơn xin nghỉ việc đầu tiên, nàng nhớ mình đã viết một lý do mà với rất nhiều người, là rất… trẻ con. Đó là sau nhiều ngày dài quá tải làm việc đến 8-9h tối, nàng vẫn muốn bản thân có được sự công nhận, nàng muốn bản thân tạo ra được giá trị gì đó.
6 năm sau, vẫn là tính chất công việc không khác gì mấy, vẫn có những người sếp rất đáng quý, anh chị em đồng nghiệp tuyệt vời. Nhưng trong nàng, đến một ngày, vẫn có một ước mơ rất lớn, một điều gì đó và thật kỳ lạ bên trong nàng nó vẫn luôn khát khao mong muốn được hiện diện.
Nó có vẻ vẫn không khác với tuổi 25 là mấy, đó là: Được thoả sức sáng tạo, được làm một việc gì đó cảm giác bản thân tạo ra được giá trị theo cách của mình, không giới hạn không gian, thời gian, không chịu sự kiểm soát của bất kì một ai cả. Với tất cả sự tò mò hân hoan của một trái tim trẻ thơ và rộng mở.
Và hành trình với công việc 9-5 dừng lại, hành trình đi làm 8 tiếng full-time của nàng dừng lại. Để cho ƯỚC MƠ bên trong được lớn lên, một lần nữa.
Nàng quyết định kết thúc công việc trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Một vài người liên tục thắc mắc tại sao nàng lại từ bỏ công việc ổn định để đến với viết lách, lao vào cuộc sống bấp bênh, không ổn định.
Nàng hiểu rằng họ cũng không có ý gì xấu khi đưa ra sự thắc mắc ấy. Đúng là nếu chỉ tập trung vào công việc văn phòng đó sẽ mang lại cho nàng một cuộc sống ổn định và nhẹ nhàng hơn, đỡ bấp bênh và rủi ro hơn. Nhưng cuộc sống ổn định đó lại không phải là cuộc sống mà nàng thật sự mong muốn có được.
Tháng 4, năm 2022 , nàng xây dựng nên blog nguoithuongkhoinghiep với tất cả nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Nàng biết ơn và trân trọng tất cả mọi nhân duyên đẹp đẽ đã mở ra, để nàng có cho mình không chỉ một công việc mà là cả một sự nghiệp viết lách rực rỡ đáng tự hào trong cuộc đời mình.
Mất rất nhiều thời gian và sự cố gắng để có thể học thêm những kỹ năng mới. Ngồi trên máy tính 12 tiếng mỗi ngày, loay hoay và choáng ngợp trước quá nhiều điều mới mẻ, bỡ ngỡ với thế giới hoàn toàn lạ lẫm bên ngoài vùng an toàn. Với những ngày chẳng biết bắt đầu mọi thứ từ đâu.
Nhưng phải nói thế nào đây?
Bên trong nàng luôn có 1 sự khao khát nào đó, nó thôi thúc và mang lại cho nàng cảm giác hạnh phúc khi được bắt đầu cuộc sống cùng những con chữ. Nàng thấy yêu và sống trọn vẹn hơn khi bắt đầu viết.
Nàng không cố gắng để mọi người có thể hiểu được nàng. Vì thế khoảng thời gian gần đây, khi bắt gặp ánh nhìn khó hiểu từ một ai đó. Nàng không còn cố gắng giải thích mọi thứ như trước.
Lần đầu tiên nàng thấy bản thân bình yên hơn rất nhiều khi không còn cố gắng để được được mọi người thấu hiểu.
2 năm trôi qua, 2 năm học cách sống trong dòng chảy của riêng mình. Thế là nàng cũng dần quen với định danh mới, trải nghiệm công việc mới, vai trò mới, tâm thế mới, CHO CHÍNH MÌNH.
Cảm nhận mỗi ngày trôi qua thật nhẹ nhàng và có thêm nhiều điều thú vị, vì đang học cách cảm nhận cuộc sống từ những điều bình dị hằng ngày.
Nhiều cuộc gặp thú vị, mở rộng được mối quan hệ, quen biết và kết nối thêm được nhiều người. Có nhiều thời gian để học thêm những điều thú vị mới mẻ. Học cách nhìn cuộc đời này với một tư duy thịnh vượng, và nàng vẫn vô cùng biết ơn cuộc đời này đã ưu ái cho nàng quá nhiều thứ.
Được khám phá thêm nhiều nơi, được tự do thoải mái sáng tạo những điều mình thích, được làm việc và hợp tác với toàn những cộng sự dễ thương, tài giỏi, toàn những người nàng thích.
Nghĩ về mấy tháng này, vẫn luôn thấy cuộc đời xét cho cùng là những lựa chọn.
Có người lựa chọn theo đuổi cuộc sống mà họ vẫn khát khao từng ngày mong muốn đạt được. Có người thấy rằng một cuộc sống an toàn với họ là đủ. Chẳng có lựa chọn nào đúng, cũng chẳng có lựa chọn nào sai.
Chỉ ta mới lắng nghe được rõ nhất tiếng gọi bên trong mình. Bởi chỉ ta mới thấu hiểu được nỗi sợ, áp lực, giới hạn và sự chuẩn bị bên trong mình mà thôi.
Nàng xin lưu giữ lại tất cả trong ký ức và trái tim này.
.
.
.
.