Tuổi trẻ nàng cho rằng, chỉ cần bước chân ra thế giới bên ngoài, chỉ cần kết nối với mọi người xung quanh, có cho mình thật nhiều bạn bè, nàng sẽ vơi bớt đi sự cô đơn vốn có.
Nhưng rồi khi đi qua những hành trình đó, nàng nhận ra, nàng không thể nào làm vơi bớt đi sự cô đơn vốn có được. Bất kì điều gì, bất kì mối quan hệ nào, hay bất kì nơi đâu, tất cả đều không thể.
Cho đến khi mọi thứ vỡ đi.
Những nơi từng qua.
Những món ăn lề đường thân quen mà tưởng như nhắm mắt thì đôi chân nàng cũng tự biết lối đi.
Như một chú chim nhỏ đã tỏ rõ đường đi nước bước, rằng dưới gốc cây kia sẽ gặp được một người bạn tâm giao.
Những người nàng từng gặp.
Những người đi qua cuộc đời nàng.
Tất cả, tất cả.
Như những thói quen thường nhật. Như những mùi hương quen thuộc. Hay những điều quen thuộc.
Có những mảnh ký ức đã ở đó. Những người bạn tâm giao, những vùng đất xanh mướt, những cơn gió miên man qua mái tóc nàng.
.
Thức dậy với một cơn mưa chưa dứt từ tối qua, Thế nhưng tâm thế là điều mới khi ta nhìn thấy gì sau cơn mưa ấy.
Và nàng cũng luôn chào đón mọi việc với tâm thế mới, bỏ qua phần thói quen đã ở trong tiềm thức lâu ngày, vì tin rằng đó là cách tận hưởng cho giây phút hiện tại.
Như những nơi nàng đặt chân đến, dù đã từng được đến nhiều năm về trước, nhưng vẫn chọn bỏ lại những ký ức cũ, chọn cho mình một tâm thế mới để sẵn sàng lưu lại những trải nghiệm thật đẹp suốt chuyến đi.
Gom lại những ký ức.
Gói lại, phủ lên bởi dòng thời gian và cất đi.
Cất đi nhưng không có nghĩa là quên lãng.
Bởi có những điều nếu đã quen thuộc rồi, thì chỉ cần một khoảnh khắc bất chợt, một khung cảnh, một mùi hương thân quen, hay một ánh mắt lướt qua nhau sẽ lại bồi hồi gợi lên thật rõ. Đủ để lật lại vùng ký ức xưa, cho nó sống lại một lần nữa.
Nhưng lần này nàng đã có trong tay chiếc chìa khoá để bảo vệ và giữ lấy tâm hồn nàng.
Và nàng chọn đặt những ký ức đó vào một góc thật xinh trong tâm hồn mình và mỉm cười khi một thoáng nhìn qua.
Nếu có thể quay lại nàng có muốn thay đổi điều gì đó hay không?
Hỏi vậy, nhưng nàng biết rằng bản thân không thể nào thay đổi chiều đi của mọi thứ, điều còn lại duy nhất đó là sự can đảm, can đảm đối diện, can đảm bước tiếp.
Trước đây, nàng từng đi mọi nơi một mình. Và lúc này, những nơi ấy nàng vẫn một mình, nhưng giờ đây nàng thấy mình nhiều hơn.
Nàng thấy mình qua những giá trị, qua những việc nàng đang làm, qua những mối quan hệ nàng vẫn kết nối cho đến bây giờ, qua những người bạn đồng hành cùng nàng.
Nàng đi tiếp hành trình của mình với tâm thế như thế, nhẹ nhàng với chính mình nhưng nhiệt thành hơn với những trải nghiệm mới.
Để nhận ra rằng, dù thế giới này có cô đơn đi nữa, nhưng nàng vẫn không cô đơn.
Một mình với nàng không còn chỉ mang ý nghĩa là cô đơn, mà nó chỉ đơn giản là một khoảnh khắc bất chợt nào đó nàng muốn thân – tâm – trí được lắng lại, chỉ là 1 giây phút nàng muốn là nàng giữa cuộc sống vội vã này.
.
.
.
.