Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu
nỗi sợ im lặng

Nỗi sợ im lặng

Posted on 15/08/202315/08/2023 by admin

Nhiều người trong chúng ta ngày nay rất sợ im lặng. Đôi khi chúng ta luôn cảm thấy cô đơn mặc dù ta đang ở trong một đám đông, mặc dù xung quanh ta đang có rất nhiều người.

Bởi ngay cả cấu tạo sinh học là mọi giác quan của chúng ta cũng đều hướng ra bên ngoài. Hai mắt mở ra để quan sát và nhìn nhận những sự việc xung quanh. Chân tay mọc ra bên ngoài để cằm nắm đồ vật. Tai để đón nghe những âm thanh, tiếng ồn từ bên ngoài. Cả năm giác quan, tất cả những gì hiện hữu với chúng ta đều mở ra thế giới bên ngoài.

Để rồi khi không còn mục tiêu để tìm kiếm, khi tất cả các mục tiêu đã biến mất. Ta quay về bên trong, đối diện với chính mình, ta thấy chỉ còn lại sự trống rỗng.

Trong mỗi chúng ta ai cũng có một khoảng trống trong lòng, một cảm giác trơ trọi, một cảm giác buồn phiền, và không thấy thoải mái với khoảng trống đó, cho nên ta cố lấp đầy hay tìm mọi cách để tống khứ nó đi.

Với sự phát triển của mạng xã hội ngày nay cung cấp cho chúng ta những tiện nghi để chúng ta có thể kết nối mọi lúc mọi nơi một cách thật dễ dàng.

Chúng ta luôn luôn không ngừng tìm kiếm một thứ gì đó từ bên ngoài như chơi game, xem phim, lướt mạng xã hội…thậm chí là nhét vào đầu những suy nghĩ để mong muốn có thể lắp đầy không gian bên trong.

Chúng ta lướt tin tức, xem thông báo mạng xã hội liên tục, không ngừng kiểm tra hộp thư mail, tin nhắn điện thoại nhiều lần trong ngày. Chúng ta muốn chia sẻ và muốn tiếp nhận. Chúng ta cố gắng kết nối truyền thông nên bận rộn cả ngày. Ngày nay, chúng ta luôn luôn được kết nối, thế nhưng chúng ta vẫn cảm thấy cô đơn.

Ta không thể có hạnh phúc nếu ta không có những khoảng lặng, những không gian yên ắng. Không có sự im lặng, ta không thể sống trong giây phút hiện tại, và giây phút này mới là cơ hội tốt nhất để tìm thấy hạnh phúc. Yên lặng chính là không gian rất quan trọng cho hạnh phúc.

Chúng ta muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, muốn biết tin tức, muốn được thoải mái, nhưng dường như mục đích thực sự của chúng ta trong những giờ phút đó chỉ là để trốn chạy chính mình và khoả lấp khoảng trống, những đau khổ trong lòng.

Vậy nên rất nhiều người trong chúng ta rất sợ phải trở về với bản thân. Chúng ta sợ cô đơn, sợ những khoảng trống vắng và bơ vơ khi phải đối diện với chính mình. Bởi vì ta không biết cách xử lý những nổi khổ niềm đau trong lòng mình,

Sâu bên trong chúng ta là một tâm hồn mong manh và dễ tổn thương. Ta luôn cảm thấy bơ vơ và cần được quan tâm chia sẻ. Tận sâu bên trong ta luôn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó, một cảm giác đã có từ rất lâu rồi và chúng luôn hiện diện trong ta.

Ta mong muốn tìm kiếm sự náo nhiệt, ồn ào từ môi trường xung quanh, từ những mối quan hệ bên ngoài hòng khoả lắp đi phần nào nỗi cô đơn đó. Bởi khi yên lặng , đồng nghĩa với việc ta sẽ phải đối diện với chính mình và đối diện với tổn thương cô đơn đó.

.

Sống trong sự yên tĩnh không có nghĩa là không trò chuyện, không làm việc, không tham dự vào gì cả, mà đơn giản là chúng ta giữ được sự tĩnh lặng từ bên trong. Nếu thật sự im lặng chúng ta có thể tìm thấy chính mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Chúng ta thường né tránh sự im lặng, vì nghĩ rằng như vậy là chúng ta sẽ tránh được khổ đau. Nhưng sự thật là dành thời gian tĩnh lặng để ý thức trở về ngôi nhà đích thực của chúng ta mới là cách duy nhất giúp ta trị liệu khổ đau.

Chúng ta không thể trốn thoát khổ đau, bởi vì khổ đau có mặt khắp mọi nơi. Khổ đau dường như là mẫu số chung của nhân loại.

Như Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói:

“Chúng ta có khả năng mỉm cười với nỗi khổ của ta bằng sự bình an giống như ta mỉm cười với bùn vậy, bởi vì ta biết rằng, chỉ khi nào có bùn và biết cách tận dụng bùn thì chúng ta mới có thể trồng được sen.”

Khi ta tìm được sự tĩnh lặng và bình an từ bên trong. Ta biết cách quản trị được bản thân, quản trị được cảm xúc, và hiểu rõ về cách vận hành của thứ gọi là đời. Lúc đó ta sẽ không còn bị cuốn vào sự hỗn độn bên ngoài nữa, mặc cho đời có sóng gió ra sao, bên trong ta vẫn bình tâm như vại.

Cuộc sống hiện đại ngày nay, hầu hết tất cả chúng ta đều chỉ quen với một kiểu giao tiếp, đó là giao tiếp bằng lời, mà quên mất thế nào là âm thanh của sự tĩnh lặng. Ta không biết giao tiếp bằng trái tim. Trong trạng thái tĩnh lặng, ta không biết cách giao tiếp chỉ bằng sự hiện diện tại đó.

Con người càng trưởng thành thì hình thức giao tiếp phi lời nói càng trở nên cần thiết. Vậy nên điều ta cần làm là phát triển và rèn luyện những kiểu giao tiếp mới, Và phương tiện giao tiếp thật sự chính là sự im lặng, giao tiếp phi lời nói.

Đôi lúc ta cần trở nên tĩnh lặng và ngây thơ như một đứa trẻ. Bởi đối với những người ta yêu thương thật sự, thì đôi lúc ngôn ngữ cũng trở nên thừa thải. Chỉ cần tồn tại những cử chỉ, đôi khi là sự mỉm cười, cái nắm tay, hay chỉ im lặng, nhìn vào mắt nhau, bấy nhiêu đó cũng đủ để ôm ấp và xoa diệu trái tim đối phương rồi.

Hỗn độn bên ngoài là giả, là thử thách. Hỗn độn bên trong ta mới là thật. Vậy nên khi ta biết cách đối diện với những hỗn độn từ bên trong, khi có thể nhắm mắt và thở sâu, đó là lúc ta đã tìm thấy được con đường, bởi ta hiểu bản chất vấn đề khi quay về với với những điều cơ bản nhất.

Vấn đề nào rồi cũng có giải pháp cả. Lúc đó tự khắc mọi hoang mang, bất định, hay đau khổ tự nhiên biến mất, và sự thật hiển hiện rõ ràng trong mọi sự trong veo. Trong tâm thế thật bình thản đó, ta có thể mỉm cười và giải quyết vấn đề.

Mọi thử thách trong cuộc sống này đều là một bài toán mà vũ trụ muốn gửi đến cho ta. Đối diện để học, để giải quyết, rèn luyện, trải nghiệm, và để trở nên xuất sắc hơn. Đó là tư duy, tâm thế, bản lĩnh đối diện với cuộc sống mà mỗi người chúng ta nên có.

Bất định, mơ hồ, hoang mang, đau khổ là chuyện diễn ra hằng ngày trong cuộc đời này, là chuyện của mọi thời đại. Hỗn độn là bản chất của cuộc đời. Còn đối diện thế nào và có vượt qua được hay không đơn giản là lựa chọn của mỗi người.

. . .

Im lặng là một nghệ thuật như bất kỳ nghệ thuật nào, đòi hỏi sự thực tập và kiên nhẫn.

Ngồi yên vài phút là cách dễ nhất để bắt đầu tập luyện buông bỏ những suy nghĩ.

Ta chỉ ngồi yên và quan sát những suy nghĩ, cố gắng không bám chấp vào những suy nghĩ đó. Ta định tâm vào hơi thở và vào sự im lặng, để cho chúng đến rồi đi.

Điều này không có nghĩa là ta không được suy nghĩ hay đè nén suy nghĩ của ta. Chúng ta giải phóng suy nghĩ hoặc cảm xúc không phải vì sợ chúng, mà vì trong tình huống này nó không cần thiết. Ngày lúc này, chúng ta đang rèn luyện sự tập trung, đang duy trì việc chú tâm vào hơi thở.

Đơn giản là, ta hiến tặng cho ta một sự nghỉ ngơi không suy nghĩ, bằng cách đưa sự chú tâm vào hơi thở mà thôi.

. . .

.

.

.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • Một đêm đen
  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (325)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (40)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.