Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu
đối mặt với cô đơn

Đâu ai dạy mình đối mặt với cô đơn

Posted on 25/08/202325/08/2023 by admin

20 năm đầu đời, chưa từng có ai dạy tôi rằng, hãy dành thời gian để tĩnh lặng và suy nghĩ về cuộc sống.

Những năm tháng ấy được lặp đi lặp lại như một điệp khúc quen thuộc. Phải học thật giỏi, phải thi đỗ đại học, phải có một tấm bằng, phải tìm được một công việc ổn định. Sống phải có mục tiêu, phải năng động, đừng để dậm chân tại chỗ, đừng để bạn bè đồng trang lứa bỏ lại phía sau. Phải kiếm thật nhiều tiền, phải học làm giàu, như thế cuộc sống mới sung túc và hạnh phúc được.

4 năm đại học, tôi cũng chưa từng được thầy cô, giảng viên, hay bất cứ ai bảo rằng hãy sống chậm lại, suy ngẫm và chiêm nghiệm nhiều hơn về cuộc sống.

7 năm đi làm, cũng chưa có bất kì ai nói với tôi là cuộc sống này quá bon chen và vội vã, là những cuộc đua không hồi kết, muốn tìm được cuộc sống bình yên sẽ chẳng dễ dàng gì. Đôi khi nhiều người còn tiêu cực rằng, cuộc sống làm sao bình yên được.

Trong môi trường làm việc, trong công sở tôi nghe được là phải luôn làm theo lời sếp, phục tùng đường lối chính sách của công ty, phải hoàn thành kịp tiến độ công việc, phải đạt KPI.

Hơn 1 năm làm việc tự do. Mỗi ngày làm việc tầm 6 tiếng. Dành nhiều thời gian cho việc đọc sách, tập yoga, thực hành thiền, im lặng và ngắt kết nối với mạng xã hội, sống tối giản với công nghệ số. Tôi thấy bản thân bắt đầu hiểu được nhiều hơn giá trị của việc cô đơn để trưởng thành.

. . .

Như quy luật của thiên nhiên đất trời.

12 giờ mặt trời cho ánh sáng và sự ấm áp, là khoảng thời gian để con người lao động, làm việc, kết nối tương tác với những người xung quanh.

12 giờ còn lại là của bóng tối, sự tĩnh mịch, là thời khắc để con người quay trở về nhà ngủ, nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả.

Ánh sáng là nguồn năng lượng rực rỡ soi rọi cho đời sống con người, còn bóng tối là nguồn năng lượng dịu dàng ôm ấp giấc ngủ những khoảng không tĩnh lặng.

Cô đơn cũng vậy, cũng giống như ta đang trải qua đêm tối. Chỉ cần ngồi lại, tĩnh lặng, ôm ấp những tâm hồn, những suy nghĩ. Rồi bình minh sẽ lại đến, mặt trời sẽ mọc, ánh sáng sẽ lại chiếu rọi vào những góc khuất trong tâm, và rồi cuộc đời ta lại trở nên tốt đẹp. Và nếu ta có thể vượt qua chuyện này, ta có thể chống chọi với bất cứ điều gì trong đời.

Bên trong mỗi chúng ta luôn có một nguồn sáng, mà chỉ có bóng tối mới có thể soi rọi. Đó chính là sự điềm tĩnh rực rỡ bao trùm lấy ta.

Chỉ có trải nghiệm về bóng tối của chính mình mới mang lại cho ta nguồn sáng cần thiết, để đi vào những nơi tăm tối của cuộc đời. Bóng tối là người thầy dạy ta cách mang theo ánh sáng.

Như Og Mandino một tác giả người Mỹ từng nói:

“Tôi sẽ yêu mến ánh sáng, vì nó soi rọi đường đi cho tôi. Nhưng tôi sẽ chịu đựng bóng tối, vì nhờ nó mà tôi thấy được những vì sao lấp lánh”

Cuộc sống hằng ngày, ta dành hầu hết khoảng thời gian để kết nối và tương tác con người và môi trường xung quanh. Và xã hội hiện tại không thiết kế để ta có thể tận hưởng được sự tĩnh lặng của nội tâm.

Ta hoà mình vào đám đông xã hội, rồi để đám đông đó cuốn ta đi qua cuộc đời, dẫn dắt ta từ sự kiện này đến sự kiện khác. Đám đông làm ta rời xa khỏi chính mình, thay vì nuôi dưỡng ta.

Chúng ta nói quá nhiều, tương tác quá nhiều, kết nối quá nhiều vào ban ngày. Tương tác từ đời thực đến mạng xã hội, online, phim ảnh, smartphone. Cuộc sống của ta luôn kết nối không ngừng. Âm thanh tiếng ồn là thứ cứu chúng ta thoát ra khỏi sự cô đơn.

.

Lần đầu tiên đối diện với bản thân, đối diện với chính mình, đó là lúc tôi thấy rõ sự cô đơn tột độ. Một không gian trống rỗng và to lớn.

Dù rằng cuộc sống tôi hiện tại mọi thứ đều khá ổn, những mối quan hệ hạnh phúc, một gia đình êm ấm. Nhưng bất kể lúc nào, chỉ cần một giây phút nào đó mất kết nối với thế giới bên ngoài, khi không còn ai, khi chỉ còn lại sự tĩnh lặng, còn lại một mình, thì cô đơn sẽ lại ập tới.

Và rồi tôi lại loay hoay không biết phải đối diện với cơn sóng này như thế nào đây?

Đối diện với bản thân là việc vô cùng khó. Xã hội này, đâu có ai dạy chúng ta cách đối mặt với cô đơn. Bởi cô đơn là hèn nhát, là yếu đuối, là xấu hổ. Cuộc đời này không cho phép điều đó, bản thân chúng ta cũng không cho phép điều đó.

Cô đơn là cảm giác của sự tự thương hại. Không ai quan tâm đến ta, thật đáng thương, không ai yêu thương ta, thật đáng thương. Để rồi chúng ta thu mình vào trong để thừa nhận sự đau khổ của bản thân.

Đời người, ai rồi cũng phải đối mặt với cô đơn vào thời điểm nào đó: bệnh tật, sự chia ly, mất mát.

Nhưng cô đơn không phải để trốn tránh. Cô đơn đó là một lời kêu gọi khác để ta tiếp tục phát triển, để ta tạo ra nguồn lực mới cho đời sống bên trong chính mình, một đời sống nội tâm phong phú và đầy sự mãn nguyện. Là cơ hội để tìm kiếm phần còn lại của bản thân, một phần mới mẻ mà trước giờ ta chưa từng khám phá.

Nỗi cô đơn không phải là để kêu gọi những mối quan hệ bên ngoài kết nối với ta. Mà cô đơn là lời kêu gọi dành cho bản thân ta. Đó là món quà mà cuộc sống này mang đến cho ta.

.

Tôi đã có nhiều đêm và nhiều ngày như thế. Những khi ở một mình, tôi cố gắng không xua đuổi những cảm xúc của bản thân bất kể là cô đơn hay khó chịu đến mức nào.

Tôi chịu trách nhiệm cho những cảm xúc của bản thân. Tôi dừng lại việc đè nén và đổ lỗi cho người khác. Tôi không trốn tránh mà chấp nhận rằng chúng là một phần trong tôi. Ở lại với cảm xúc cho đến khi chúng trôi qua hoặc thay đổi. Ở lại với chúng, bởi vì tôi biết cảm xúc này chỉ là nhất thời mà thôi. Tôi không cần phải ẩn nấp hay trốn chạy nữa.

Tôi học cách đón nhận niềm vui đến cùng với sự cô đơn. Tôi để cho tâm hồn mình được nghỉ ngơi. Sự cô đơn cho phép tôi đắm chìm trong một thế giới không có tiếng ồn và chào đón tôi đến với thế giới đầy sự chiêm nghiệm. Cô đơn cho tôi nhiều suy ngẫm và ý nghĩa, cho tôi một cơ hội để tìm thấy lẽ sống tối thượng và sức mạnh của riêng mình.

Như Paul Tillich từng viết:

”Ngôn ngữ đã tạo ra từ cô đơn để diễn tả nỗi đau của việc một mình. Và ngôn ngữ đã tạo ra từ cô độc để diễn tả niềm vinh quang của việc một mình.”

Giờ đây, khi đã dám đối diện với chính mình một cách toàn diện hơn một chút, tôi hiểu rằng: Sự cô đơn trống trải mà tôi cảm nhận được không đến từ người khác, không đến từ bất cứ mối quan hệ nào ở bên ngoài. Đó là sự trống rỗng mà tôi luôn mang theo bên mình. Chẳng gì có thể giảm bớt sự cô đơn trong tôi, ngoại trừ chính bản thân tôi.

Cô đơn đã khiến tôi trưởng thành rõ rệt.

.

Cô đơn là món quà đưa chúng ta trở lại với chính mình. Hãy đối mặt với chúng, giải quyết chúng, và trưởng thành từ chúng.

Một lúc nào đó, một ngày nào đó, hay một chuyến đi nào đó. Bạn hãy thử tách mình ra khỏi đám đông, hãy thử đối diện với chính mình, coi thử đó là trải nghiệm thế nào.

Chắc chắn là không dễ dàng gì đâu. Nhưng đó là những bước đầu tiên để bạn có thể đạt được sự tự do về tinh thần, tự do về trí tuệ.

Ta không thể có hạnh phúc nếu ta không có những khoảng lặng, những không gian yên ắng.

Không có những khoảng lặng, ta không thể sống trong giây phút hiện tại.

Không có giây phút hiện tại, thì ta sẽ không thể tìm thấy được hạnh phúc thật sự.

. . .

.

.

,

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • Một đêm đen
  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (325)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (40)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.