Cần phải đi bao xa để định mệnh cho mình gặp đúng một con người? Cần phải đi bao lâu để gặp được người đủ để mình thương?
Cần phải may mắn bao nhiêu để gặp được người vừa vặn cũng thương mình?
Điều đáng sợ trong cuộc đời này không phải là những điều không biết trước, mà chính là những điều ấy diễn ra không như ý của mình.
Cuộc sống ấy không như mình tưởng tượng.
Cuộc sống ấy không như mình đã biết.
.
Bỏ lại hết những tổn thương đã có
những nỗi đau mất mát đến từ người
tạm biệt những yêu thương từng san sẻ
giữ lại đây những hạnh phúc nhỏ nhoi
để dắt mình vào một cuộc đời mới. .
Lựa chọn nào cũng sẽ là đánh đổi
nên nhắc mình chẳng đổ lỗi điều gì
rồi nhận ra đây đều là bài học
những bài học cần thiết cho cuộc đời
và nỗi đau cũng là điều cần thiết
hết đau rồi mình mới có thể buông.
.
Nhắc rằng mình vẫn còn lựa chọn khác
học lại thôi bài học của cuộc đời
những nỗi đau rồi cũng như dòng nước
chảy qua đi không trở lại bao giờ
muốn học cách thứ tha và xin lỗi
lời cảm ơn muốn được nói mỗi ngày
nói thật chậm để mình kịp nghe thấy
và để người cũng nhận được đủ đầy
muốn mỗi đêm là giấc ngủ an lành
muốn thương mình để rồi thương người khác.
.
Một buổi chiều muốn loanh quanh đâu đó
khi hoàng hôn vừa chạm khẽ vào da
dẫu chỉ là kiếm tìm trong ngơ ngác
còn mình thì vẫn cứ muốn loanh quanh.
.
Và mắt thấy một mảnh vườn xanh ngát
đủ để mình ở lại và ngắm nhìn
những lặng yên ấm áp và chân thành
vừa chạm lấy khi vai mình rung khẽ.
mình thấy mình không cần thêm gì nữa
lòng mình đã lặn
những muộn phiền.
.
.
.
.
.