Bất chợt một phút giây dừng lại giữa dòng đời chỉ để ngập ngừng một câu hỏi:
Tại sao, hành trình kiếp người này lại cô đơn đến thế ?
Tại sao, hay phải chăng là vũ trụ an bài ?
Ngày vẫn trôi, vẫn thức dậy, vẫn bước đi, vẫn sống, mà lòng thì cũng vụn vỡ hết rồi, bên trong vẫn tràn ngập những hoài niệm, vẫn trực trào những câu hỏi giá như.
Thấy mình như một chấm nhỏ giữa vòng xoay vũ trụ, như một mầm rêu giữa cánh rừng bạt ngàn.
Chắc vì nhỏ bé nên có lúc cũng yếu mềm.
Vẫn một mình mình, xa lạ.
Vì xa lạ nên cũng chẳng dám chạm vào.
Đâu biết rằng đời vẫn luôn còn nhiều những yêu thương để mình tìm ra và được chạm.
Cứ tin mỗi con người một số kiếp, nhưng vẫn muốn được là lá.
Là lá thì ngày nào cũng xanh, dù là cỏ dại hay thân cây cổ thụ, dù trên núi cao hay rong rêu dưới đáy biển, dù là nơi đâu lá cũng luôn xanh thẳm.
Muốn mình là lá, bắt đầu từ hạt mầm, được đất mẹ nuôi dưỡng, được nước vỗ về, được nắng sưởi ấm.
Muốn đi tìm những hạt mưa thật nhẹ, để khẽ khàng ôm ấp và vỗ về, đợi một ngày trưởng thành cứng cáp, vui đùa cùng bướm ong.
Muốn tưới cho mình bằng những yêu thương, dẫu biết lắm lúc cũng tự bón cho mình những đớn đau muộn phiền.
Muốn mình như một chiếc lá.
Xanh vì muốn xanh và phải xanh, xanh thẳm và hiền hoà.
Dẫu có đi đâu, thì cái màu xanh thẫm ấy vẫn cứ hiện diện không xa lạ.
Cái thân quen ấy tạo nên cảm xúc của một sự bình yên, và sẽ không để mình phải héo khô giữa chặng đường đời.
.
.
.
.
.