Nếu có một con đường khác,
liệu mình có ở đây ?
như bây giờ…
Mỗi ngày, mỗi phút giây trôi qua, mình đều đặt xuống những bước chân chậm rãi, dẫu khác xa nhiều với ước muốn, nhưng chẳng thể làm khác hơn.
Thì ra khó khăn không phải bất hạnh mà đều là những bài học.
Vì thấy mình vẫn còn điều để học
nên chính mình vẫn phải tự bước đi.
Vì mỏng manh nên cần người che chắn
sợ gió mưa ngã quỵ giữa cuộc đời.
Phép màu nào sau một đêm tăm tối
những lần mơ thức giấc sẽ đủ đầy.
Nhưng thực tế thì lại không thế ấy
những gian nan vẫn hiện diện nơi này
.
Phải một lần sống lâu trong mưa bão
mới trân quý những ngày sống bình thường.
Phải một lần tận cùng trong đêm tối
mới trân quý bình minh của đầu ngày.
Phải một lần mất đi mới thấy tiếc
phải đớn đau mới muốn được bình thường.
.
Mỗi ngày qua không thể tự an lành
nên nhắc mình giữ gìn và xây đắp
bởi bình yên tự lòng mình đã sẵn
chỉ là mình có nhận diện gọi tên.
.
Để thấu rõ mình đã từng như thế
thấu rõ mình đang mong muốn điều gì.
Đâu thể mãi quẩn quanh điều đã cũ
tự giam mình trong những nỗi tiếc hoài.
.
Nếu chỉ có duy nhất một con đường
liệu ước muốn có còn là quan trọng?
Mình không muốn một cuộc đời vĩ đại
chỉ muốn mình có thể sống bình thường
khâu vết thương để trái tim lành lặn
vì ngày mai cũng chỉ là một ngày.
.
.
.
.
.