Mấy hôm nay nghe tin có bão về, cần thơ cũng bị ảnh hưởng bởi áp thấp, cả tuần nay trời cứ mưa rả rít.
Ngồi ở phòng, hít hà cái mùi cafe mới pha (thói quen uống cafe kèm theo ít sữa cho vừa đủ độ ngọt nhưng vẫn giữ được vị đắng của cafe), một chút mùi thơm từ nến handmade (nàng vừa mới học làm trên mạng), kèm một chút mùi ẩm mốc do mấy hôm nay mưa dầm. Mỗi thứ một chút, vừa hoà quyện nhưng cũng lộn xộn vô cùng và tâm trạng của nàng cũng lên xuống lộn xộn như những mùi hương đó.
Nàng nghĩ về cha mẹ, về những sự thay đổi gần đây của nàng đã ảnh hưởng tới cha mẹ như thế nào.
Nàng cứ tưởng nàng rất ghét cha.
Ngày bé nàng quấn quít chơi với cha cả ngày, và buổi tối thì sẽ cho cha ra rìa để nàng được ôm mẹ sờ ti ngủ.
Ngày bé nàng được cưng nên được cho ngủ cùng cha mẹ, nhưng vì chiếc giường quá nhỏ nên cha nàng luôn là người phải ôm gối xuống đất ngủ, để mẹ con nàng được nằm thoải mái.
Mỗi lần cha chở nàng đi học về, trên chiếc xe đam 50 luôn tòn ten một gói quà bánh, mà cha nàng đã mua ở trước cổng trường.
Dù đi đâu hay bận việc như thế nào thì đúng giờ cha đều chạy đến trường đón nàng tan học.
Và rồi trong kí ức của một đứa trẻ ngày ấy, nàng vẫn không nhớ rõ nguyên nhân sự việc đó là gì, nàng chỉ nhớ là nàng thấy cha mẹ nàng cãi nhau.
Nàng ghét cha nàng, vì cha mà mẹ nàng phải khóc, vì cha hay cãi nhau với mẹ. Cũng đúng vào thời gian ấy, nàng bắt đầu làm quen với cái gọi là tổn thương tâm lý.
Mãi cho đến tận bây giờ, khi đã lớn nhưng mỗi khi nàng thấy ai đó cãi nhau hay lớn tiếng gây gỗ, nàng vẫn bất giác rơi vào cảm giác hồi hộp và lo sợ. Sau này khi có cơ hội đọc nhiều sách và tìm hiểu về những sang chấn và tổn thương tâm lý, nàng mới hiểu được nguyên nhân do đâu nàng có trạng thái tâm lý đó. Tất cả đều xuất phát từ những sự việc mà khi nàng còn bé đã chứng kiến và trải qua (những sang chấn tuổi thơ).
Nhưng nhìn lại, nàng vẫn may mắn có được tuổi thơ và gia đình trọn vẹn.
12 năm học phổ thông, nàng sống chung với gia đình, khoảng cách từ nhà đến trường chỉ mất 15 phút đạp xe. Ở cái tuổi 18, độ tuổi yêu tự do, thích khám phá. Nàng cảm thấy ngột ngạt khi phải chịu sự quản lý từ gia đình. Nàng chỉ muốn nhanh chóng thi đậu vào đại học. Để được sống cuộc đời sinh viên. Để được tự do làm điều nàng thích mà không bị sự cấm cản từ cha mẹ.
Khi nàng tưởng bản thân bắt đầu có quyền quyết định hết mọi thứ trong cuộc đời, thì cuộc đời đã vả cho nàng vài cái tát, để nàng tỉnh táo và nhận ra rằng nàng còn nhiều điều phải học.
Những lúc nàng hoang mang, bối rối trước những vấn đề trong cuộc sống. Nàng đều phải rối rít gọi điện về để hỏi cha mẹ. Ấy vậy mới thấy trước đây nàng đã sống quá an toàn trong sự bảo bọc của gia đình. Để khi rời khỏi vòng tròn an toàn ấy, cuộc sống nàng mới chênh vênh và vất vả làm sao.
Có những ngày tan học về, người mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Lúc ấy nàng chỉ gán lê cái thân yếu ớt đến quầy thuốc mua vài lần thuốc cảm. Rồi tấp nhẹ ngang đường húp vội bát cháo trắng để còn có sức mà uống thuốc. Trong khi ngày xưa , chỉ cần nàng vừa ho vài cái, thì cha đã mua thuốc về để sẵn. Mẹ bưng từng chén cháo để nàng ăn. Thì giờ đây, nhìn lại khi phải sống xa nhà, một thân một mình, nàng phải tự làm hết tất cả.
Nàng khóc! Vì cái giá của sự trưởng thành khi ấy.
Đôi lúc nàng thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Được đi đến nhiều nơi hơn cha mẹ. Biết được nhiều thứ hơn cha mẹ. Nhưng cũng có những lúc nàng thấy mình thật nhỏ bé trước những tổn thương, những vấp ngã trên đường đời. Và lúc ấy nàng chỉ muốn được là 1 đứa trẻ, được quay về với vòng tay chở che của cha mẹ.
Trưởng thành, không phải là một điều dễ hiểu, dễ trải nghiệm và dễ hoàn thành. Nàng vô cùng biết ơn và trân trọng tất cả hành trình mà nàng đã đi qua.
Rồi ngày qua ngày, sự kiện nhỏ nối tiếp sự kiện lớn, để rồi mối quan hệ với ba mẹ, những người thương nàng nhất dần dần phai mờ, thay vào đó là những hiểu lầm, khó xử, khoảng cách, xa nhau về nhận định và khác nhau về hệ thống niềm tin, quan điểm.
. . .
Hôm rồi đi khám bệnh cùng cha, nắm vội tay cha băng qua đường. Nàng cảm nhận rõ được đôi bàn tay có nhiều vết chai sạn và thô ráp. Đôi bàn tay to lớn ấy có thể nắm trọn hết bàn tay nàng và cho nàng có được cảm giác an toàn.
Lần đầu tiên, nàng ngồi lại và ngắm nhìn cha mình. Nàng thấy rõ những vết nhăn hằn sâu lên gương mặt ấy. Những vết nhăn của năm tháng, của những lo toan, bộn bề, cơm áo gạo tiền, mà một người đàn ông phải gánh.
Nắm nhẹ tay cha, nàng thấy ấm áp.
Đó là cái nắm tay tuyệt vời nhất cuộc đời của nàng trước giờ. Cái nắm tay ấm áp không thể so sánh so với bất kì cái nắm tay với người bạn khác giới nào mà nàng đã từng chạm.
10 năm rồi kể từ ngày nàng biết kết quả thi đậu tốt nghiệp trung học phổ thông, cũng là ngày nàng lên Cần Thơ để luyện thi đại học, và bắt đầu cuộc sống xa nhà, phải tự lập.
Thời gian nàng về nhà chỉ là 1 ngày cuối tuần. Chưa kể từ sau khi ra trường và tìm được công việc, những dịp lễ tết phải trực ở quan mà nàng bỏ luôn những ngày lễ họp mặt gia đình.
Ngày lễ nàng nhận được tin nhắn từ cha: Lễ con có về không?
Nàng chỉ dám trả lời vỏn vẹn: Dạ, con không về được.
Giờ đây nàng muốn về nhà nhiều hơn, và thường về nhà nhiều hơn, vì nàng hiểu và biết cách để kết nối với cha mẹ. Nàng biết cách thể hiện tình yêu thương và muốn dành thời gian thật chất lượng cho gia đình.
Nàng bắt đầu làm nhiều thứ hơn vì cha mẹ.
Nàng bắt đầu nghĩ tới nhiều cách thức khác nhau để khiến cha mẹ được vui và hạnh phúc. Dĩ nhiên nàng cũng sẽ hạnh phúc.
Nàng nhẹ nhàng hơn với mẹ, dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe mỗi khi mẹ muốn tâm sự hay chia sẻ một điều gì. Nàng sẵn sàng ngồi xuống chỉ mẹ cái này cái kia.
Nàng không còn cảm thấy bất công mỗi khi thấy sự nóng giận hay khó chịu từ cha.
Mặc dù trước giờ mối quan hệ của nàng và gia đình cũng khá ổn, nhưng kể từ khi biết cách thể hiện tình yêu thương dành cho cha mẹ và những người xung quanh, nàng thấy bản thân nàng cũng bắt đầu có nhiều sự thay đổi về nội tâm.
Tình yêu thương đã tạo nên sự kết nối sâu sắc và nhiều sự thấu hiểu hơn giữa nàng và gia đình.
Đôi khi yêu thương cũng cần phải học (điều mà nhiều người lại cho đó là hiển nhiên).
Và bài học tiên quyết nhất và quan trọng nhất là hãy học cách yêu thương cha mẹ mình.
Vu lan, để nhắc rằng nàng vẫn luôn nhớ đến những ấm áp từ bờ vai che chở của cha mẹ.
Lại một năm nữa nàng hạnh phúc và biết ơn vì ngực nàng vẫn còn vẹn nguyên cả 2 bông hồng đỏ.
. .
.
.