Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu

#nhatkynang – Đêm tối

Posted on 04/05/202425/04/2024 by admin

Mỗi lần nhìn thấy Facebook bạn bè úp ảnh đi du lịch khắp nơi, đầm váy xúng xính, quần là áo lượt, khoe nhà khoa xe…lắm lúc cũng không tránh khỏi cái tâm lý so sánh, ghen tị. Nhưng qua rồi, xong rồi thì lại thôi, bởi bản thân hiểu rõ nhất mình đang thật sự cần điều gì, bản thân không muốn đánh đổi hiện tại cho tương lai giống người khác. Đó có lẽ là một trong những cái dại của nàng, qua lời người khác nói.

Nghĩ lại, trong quá khứ, rất nhiều lần, lẽ ra nàng đã có thể làm khác, lựa chọn khác, công việc khác, môi trường khác, đồng lương khác và có lẽ sẽ là một con người khác luôn ấy chứ.

Song lại không làm được.

Không phải chê tiền, chê đồng lương, bởi bản thân giờ đây vẫn phải nổ lực nuôi sống cái miệng mỗi ngày, nhưng cái sự lựa chọn khác ấy không phải là điều để nàng đánh đổi hiện tại.

Một hiện tại chọn những thú vui không hái ra tiền như yoga.

Một hiện tại chọn show những hình ảnh vui vẻ mơ mộng làm thơ viết văn trên mạng.

Tại vì những lúc đấy nàng thấy vui.

Nhiều lần ngồi nói chuyện, có người nói rằng, nàng giỏi vì họ thấy nàng có thể làm được nhiều thứ, từ lúc ra mở quán, pha chế, set menu, rồi giờ đây thì viết blog, viết sách, học nghề mới, dường như bất kể thứ gì nàng muốn là đều có thể làm được.

Nàng gật gù, mỉm cười.

Rồi bảo, ừ có những chuyện diễn ra được vì nàng đã chuẩn bị cho nó từ rất lâu và làm rất nhiều thứ để nó được diễn ra. Nhưng vẫn có những chuyện nàng không làm được, có những chuyện nàng đã làm hết sức mà nó vẫn không diễn ra. Những sự việc ấy như phần chìm của tảng băng, những sự việc chỉ diễn ra trong bóng đêm, bóng đêm của chính nàng, là điều mà người ngoài sẽ ít khi thấy được.

Nói thế, không phải để tự đề cao là nàng giỏi hay để than vãn rằng đã phải vất vả ra sao, mà chỉ là nói về một điều rất đỗi hiển nhiên: bất cứ thành tựu nào trên đời, đều phải được đánh đổi bằng rất nhiều sự cố gắng và nổ lực.

Khi nhìn hành trình của người khác đang đi, hay khi nghe ai đó kể về những đêm tối họ đã đi qua, ta dễ dàng nhìn thấy quyết định, lựa chọn, những dằn vặt, đấu tranh nội tâm, những cơ may và vận rủi đưa đẩy, khiến họ trưởng thành hơn. Nhưng khi đó, ta ở vị trí của một người quan sát, chỉ xem và chẳng mất gì, nên đôi khi ta thấy nó nhẹ và khá dễ dàng.

Còn khi chính mình đang ở trong đêm tối mình đang mang. Thì là một điều rất khác.

Thật khó để mỗi ngày mới thức dậy và ước rằng mọi vấn đề sẽ biến mất, nhưng rồi bản thân vẫn phải đưa ra những quyết định. Và bản thân là người hiểu rõ sức mạnh và giá trị của những lựa chọn ấy, bởi chỉ cần một chút mất tỉnh thức, một chút sai sót, một chút hụt chân khi gặp phải vũng lầy sẽ phá huỷ đi tất cả.

Người Ý có một câu nói rất hay: “lupus in fabula”. Fabula nghĩa là “chuyện cổ tích” – tượng trưng cho cuộc sống, những viễn cảnh mà chúng ta hằng tưởng tượng, đầy lý tưởng, mọi thứ đi theo đúng hướng ta mong muốn. Lupus nghĩa là “sói” – tượng trưng cho sự rắc rối, xung đột, biến cố, những điều bất như ý, những thứ đáng sợ sẽ phá hủy mọi thứ xung quanh. “Lupus in fabula – con sói trong chuyện cổ tích”, ý nói rằng cuộc đời chúng ta thường bị đảo lộn vào thời điểm ít ngờ nhất. Ngay khi cuộc sống của chúng ta đang trôi yên ả, bỗng xuất hiện một con quái vật, một sự việc nằm ngoài ý muốn, một sự cố bất thình lình.

Đó là thứ áp lực của một người đang sống với bóng đêm của chính mình.

Bóng đêm đó như một đường chạy marathon, chỉ có thể cắm đầu chạy và tự đánh dấu lại ở một số cột mốc nằm trên đường. Tháng đầu tiên, tháng thứ hai, năm đầu tiên, năm thứ hai….những khách hàng đầu tiên, những nhân sự đồng hành đầu tiên, những cơn sóng, những biến cố đầu tiên dần phải đương đầu. Hiểu được cái cảm giác căng thẳng, áp lực của một người làm nhiều đầu việc, để thương mọi người xung quanh hơn. Nếu không, chắc dễ thành một người ngồi đó và lên giọng chỉ trích người khác không biết cách sống. Và rồi cũng trân trọng nhiều thứ mà mình đang có.

Học cách đối diện, đón nhận, cầm lên đặt xuống, có khi tự lực có khi nhờ sự hỗ trở từ những người xung quanh. Rồi lại cắm đầu chạy tiếp thôi, trong bóng đêm, và hiểu rõ rằng cuộc đời mình đã chọn, những con người vẫn bước đi cùng mình, mỗi việc mình làm, sẽ mang đến cho mình những kết quả và bài học khác nhau.

Có việc mang cho mình thu nhập, có việc mang cho mình những lời khen, sự tán dương ngưỡng mộ, có việc mang đến niềm vui nho nhỏ, có việc mang đến rất nhiều vất vả mà mình không biết bao giờ mới đến ngày hái quả. Mỗi người sẽ có những mong cầu riêng về kết quả của công việc. Có những thứ nằm trong tầm kiểm soát và một vài thứ khác thì không. Ví như sự nổ lực cố gắng từng chút một là những điều bản thân có thể kiểm soát được. Còn những thứ như sự tán dương, công nhận, ngưỡng mộ thì đó là điều mơ hồ bất định và vô vọng nhất.

Khi mới bước chân vào một thế giới mới, một câu khen hay một lời chê, thậm chí một sự im lặng cũng có thể phá huỷ hết mọi sự cố gắng và nổ lực. Ngày trước nàng rất dễ bị ảnh hưởng bởi những lời nói từ bên ngoài. Có thể đó lúc nàng còn quá ít va vấp, ít kinh nghiệm.

Tất nhiên, một lời khen, một cái thả tim có thể giúp mình có thêm động lực đi tiếp, vượt qua tất thảy những gian khó, vất vả trên đường. Nhưng, nếu quá phụ thuộc vào nó, thì một lời phán xét, đánh giá chủ quan của ai đó cũng có thể làm gãy đổ toàn bộ sự nỗ lực của bản thân. Trong bất cứ công việc, ngành nghề nào (dù là F&B, sản phẩm hữu hình, đến vô hình) thì khi được khách khen cũng đừng vui quá, bị khách chê cũng đừng buồn quá. Vì không có gì vô thường hơn những điều đó. Mỗi người mỗi khác, mỗi nhu cầu sở thích khác nhau.

Tập trung vào cốt lõi. Cải thiện từng chút một. Cặm cụi đi từng bước nhỏ, làm tốt từng việc nhỏ một. Và cứ tiếp tục như thế. Đừng trông đợi và mong cầu bất cứ lời khen tặng nào, của bất kỳ ai. Nếu nhận lời khen sẽ mỉm cười cảm ơn như thể đã chạm được vị phô kem béo ngậy sau khi ăn hết lớp vỏ bánh su bên ngoài, như thể nếm được vị sốt dâu thơm lừng của một que kem khi đã nếm hết lớp kem bên trên. Nhưng nếu không có sốt phô mai béo ngậy vẫn sẽ cứ ăn cái bánh mình chọn với đầy đủ sự biết ơn bằng lòng với thực tại.

Biết ơn và trân trọng tất cả những người nàng đã gặp, những hành trình nàng đã đi qua.

Dẫu biết đã là những kí ức, song mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy bồi hồi.

Nhắc cho nàng nhớ rằng, đã từng có đoạn đời nàng được sống đúng như thế. Quả là rất vui.

Bây giờ đang sống khác đi nhiều. Và cũng rất vui.

Ai cũng có những đoạn đời cần phải sống như thế này, hoặc thế khác.

Mỗi đoạn có những cái khó khăn riêng, và những vẻ đẹp riêng.

Luôn biết ơn và trân trọng mỗi đoạn đường đó.

.

.

.

.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.