Đêm im ắng.
Không mạng.
Không sách.
Không điện thoại.
Không đèn.
Ngồi trong bóng đêm.
Chờ sáng.
Lại mất ngủ.
Lúc ấy mới trân quý và thèm cái giấc ngủ sâu thăm thẳm, giấc ngủ sâu thật sâu, một giấc ngủ ngon quên đời, ngủ say sưa, ngủ không nhút nhít, ngủ không trở mình, ngủ không lăn lộn, ngủ mê ly, ngủ quên thời gian, ngủ cùng những giấc mơ đẹp.
Một chút chênh vênh, mất thăng bằng, nhiều suy nghĩ.
Với tay bật lên bài nhạc bolero để chậm rãi giỗ mình vào giấc ngủ. Rồi bỗng từ từ, chầm chậm, từng chút một, từng lời nhạc vang lên: “Mưa rừng, Chiều mưa biên giới,.. với giọng ca cô Thanh Tuyền (thần tượng của 1 thằng em, mà vì chơi với nó nàng mới bắt đầu nghe nhạc Thanh Tuyền).
Rồi từ từ đưa ký ức về tuổi thơ đầy ắp những câu chuyện.
Làm người lớn có nhiều vui buồn, bâng khuâng, lo toan, nghĩ suy, đó là điều khó tránh được. Nhiều suy tư hơn, thắc mắc nhiều hơn, bỡ ngỡ nhiều hơn về mọi sự việc quanh mình, cũng là lúc dần mất dần sự hồn nhiên trẻ thơ.
Là thích điều trước đây chưa bao giờ thích và cũng ghét điều trước đây chưa bao giờ ghét.
Là có những điều trước đây cho là đúng bây giờ lại nghi ngờ, có những điều trước đây từng theo đuổi, từng giành giật mong muốn được sỡ hữu giờ lại thấy chẳng còn quan trọng nữa.
Là có những thứ hôm nay có nhưng ngày mai lại không, có những thứ ngỡ là hoạ nhưng ai ngờ lại là phúc.
Là có khi cứ tưởng rằng mình đã biết mọi thứ, đã nhìn thấu mọi điều, nên cũng vô tình đóng chặt hết mọi giác quan, đóng luôn cả trái tim rồi không thể đón nhận thêm yêu thương hay bất cứ điều gì, dẫu cuộc sống này mênh mông còn nhiều điều kì diệu.
Là khi gấu bông, công chúa, hoàng tử giờ đây đều trở thành vật trang trí, những câu chuyện đẹp, chứ không còn theo lên giường hay đi vào những giấc ngủ mơ.
Là lại hoài niệm về tuổi thơ, nhưng mình vẫn còn trẻ.
Là chưa lớn, chưa lớn, nhất định vẫn chưa lớn.
.
.
.