Đó là một buổi tối cực kỳ dễ chịu.
Nàng và “Mực” ngồi bên ngoài một quán cafe. Nơi đó là quán cafe sinh tố trong một con hẻm nhỏ.
Trong khi thiên hạ rủ nhau ngồi trong quán, mát mẻ và có nhạc du dương, thì 2 đứa lại cứ hứng thú với 2 cái ghế gỗ kê cạnh một cái bàn, đặt ngay dưới gốc cái cây cổ thụ. Ngóng cổ nhìn lên là thấy cả một thân cây, to choáng hết mọi thứ trước mắt. Vậy mà 2 đứa lại ấn tượng với cái góc chill đó nhất. Mỗi lần hẹn hò mà có ai ngồi trước là cứ tiếc hùi hụi.
Hai đứa chơi với nhau hơn 20 năm rồi. Đó là một tình bạn cực kỳ dễ chịu. Kiểu như khi mình điên và mình biết là sẽ có một đứa luôn gật đầu ủng hộ và sẵn sàng điên cùng.
Kiểu như có thể kể cho nhau về những ý tưởng hoang đường nhất, những thứ điên rồ nhất. (mực hay bảo tao có tiền tao chẳng thích mua xe hơi đâu, tao muốn xe tăng vừa có thể chạy trên bờ, cũng vừa chạy dưới nước).
Có một người bạn thân nhất cũng giống như sở hữu một đội quân. Đây là đặc quyền của một đứa bạn thân là biết ai đó luôn ở bên cạnh mình, bất chấp tất cả, ngay cả khi mình sai, đặc biệt là khi mình sai.
Từng có khoảng thời gian nó bị stress, mất ngủ, có vấn đề về kiểm soát lo âu, không đi ra ngoài, không tiếp xúc và cắt đứt mọi liên lạc với mọi người xung quanh. Nhưng mỗi khi nàng có việc gì đều giúp đỡ rất nhiệt tình, luôn sẵn sàng có mặt bất cứ khi nào nàng cần. Còn vấn đề của bản thân thì nó cứ lặng thầm giải quyết, âm thầm đấu tranh. Biết được câu chuyện, không dám nói nhiều cũng chẳng dám hỏi sâu, chỉ muốn ôm nó thật chặt.
Nó là đứa duy nhất ngoài người thân của nàng, để ý rõ nhất những thay đổi từ cuộc sống của nàng qua nét mặt, tâm trạng, kể cả cái cách nàng hay tương tác trên facebook. Nó cũng là đứa để ý rằng có một thời gian rất lâu nàng không hề xuất hiện trên mạng, hoàn toàn bặt vô âm tín. Nó thấy việc biến mất như thế là bất thường, vội nhắn tin lo lắng.
Nhiều lúc 2 đứa hay đùa rằng, kiểu như tâm linh tương thông. Mỗi lúc có vài vấn đề cần ngồi suy nghĩ, đang lang mang thì tự nhiên thấy tin nhắn nó gửi tới, khi thì vài cái hình vui nhộn, khi thì mấy câu nói bâng quơ, khi thì nghiêm túc một cách lạ thường:
“Mày đâu ròi?”
“Tao nè”
“Ở tao chỉ hỏi vậy thôi, hỏng có gì”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chỉ vài ba câu, mà lại thấy trong lòng dễ chịu và thoải mái đi rất nhiều. Mặc dù vấn đề vẫn còn, suy nghĩ vẫn còn, nhưng lại thấy đỡ cô đơn vì biết luôn có một người bên cạnh sẵn sàng ủng hộ bất kể điều gì và bất cứ lúc nào.
Đã qua rồi cái thời đứa này ngồi đưa vai ôm lấy đứa kia bưng mặt khóc vì chuyện giận hờn vặt vãnh của trẻ con, đã qua rồi cái thời ngồi kể lể nhau nghe về những chuyện tình hài hước.
Giờ nó cũng là mẹ của một đứa trẻ.
Giờ đây cả nàng và nó đều đang ở giai đoạn hạnh phúc và bình an nhất. Tự tại mãn nguyện với cuộc sống của mình.
Trân trọng hiện tại, ấp ủ những ước mơ kế hoạch lâu dài và luôn có niềm tin vào những điều tốt đẹp đến trong tương lai.
Và cả những buổi hẹn hò dưới quán cafe êm dịu thế này.
Ngồi tán dóc nói đủ các chuyện trên trời dưới đất, nói bất kì chủ đề nào.
.
.
.
.