Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu

#nhatkynang – Sao không như lá?

Posted on 23/10/2023 by admin

Năm ấy, nàng, một người trẻ, vào độ tuổi đứng trước nhiều ngã rẽ, sự lựa chọn quan trọng của cuộc đời, sống cá tính, nhiều hoài bão, tham vọng, ước mơ, lý tưởng, nhưng cuối cùng lại quyết định kết thúc công việc ổn định mà bao nhiêu người trầm trồ khi nhìn vào và ra đi với một ba lô chán chường, vô định, mất phương hướng.

Kết thúc một vài mối quan hệ, nhìn rõ hơn về cái gọi là tình người. Nàng đã đánh rơi cặp kính màu hồng để nhìn đời ngay ở độ tuổi tươi trẻ nhất, khoảnh khắc đó nó làm nàng đau. Những nỗi đau mà giờ đây nhìn lại thấy chẳng là gì. Nhưng ở thời điểm đó, nỗi đau là thật, tổn thương cũng là thật.

Từng nghĩ bản thân chắc chẳng thể nào có thể vực dậy được nữa.

Một ngày tự nhiên trong nàng hiện lên một câu hỏi: Nếu như ngày ấy không có những biến cố, những vấn đề, những tổn thương, liệu nàng có cơ hội để nhìn lại, để hiểu và chấp nhận những gì bản thân nàng đang thật sự có hay không?

Câu hỏi đó đã mở ra cho nàng những góc nhìn mới. Hiểu hơn về chuyện được mất, đến và đi trong cuộc đời này.

. . .

Mỉm cười, nhìn nắng vàng xuyên qua cửa sổ.

Nàng cảm nhận được hạnh phúc.

Khi hạnh phúc nàng mỉm cười, hay chính vì mỉm cười nên nàng mới hạnh phúc.

Hôm nay nàng chọn một gốc cây gần nơi ở, mang theo quyển sách, không điện thoại, ipad hay laptop, chỉ ngồi và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cảnh vật nơi đây thật đẹp. Có tiếng chim hót, có tiếng lá rơi, nàng trở về với hơi thở thật sâu và thật chậm.

Nàng đã từng rất thờ ơ và quên mất chính mình. Chỉ biết sống một mình, nhìn mọi người, mọi vật xung quanh bằng sự xa cách. Nàng phớt lờ đi vẻ đẹp của thiên nhiên, của những điều giản đơn và bình dị ngay trước mắt.

Vườn cây xanh mát, tiếng mưa rơi trước sân nhà nàng cũng bỏ quên.

Nhờ thực tập và rèn luyện mỗi ngày sống trong hiện tại, nàng bắt đầu có được sự chuyển hoá. Nàng biết mỉm cười, biết hạnh phúc với cuộc sống mà mình đang sống. Bỗng nhiên bên trong nàng trở nên thông suốt và sáng tỏ thêm được nhiều điều.

. . .

Nhìn lá rơi nàng chợt nghiệm ra được một điều.

Chiếc lá vàng rơi rồi sẽ trở về với đất, qua thời gian lá sẽ phân huỷ thành chất dinh dưỡng và nuôi cây. Vậy cái lá vàng rơi đó đâu phải là vô nghĩa. Sự rơi rụng đó đem đến bao nhiêu là giá trị cho đất và cây. Nhìn lá xanh phải cảm ơn lá vàng chứ không phải chán ghét hay muốn vứt bỏ.

Giống như hạt phải rơi xuống thì mới có nảy mầm và cho quả sau này.

Giống như trong rác có hoa. Rác là dưỡng chất cung cấp dinh dưỡng cho hoa. Ngược lại lại trong hoa cũng có rác, bởi khi hoa nở rồi cũng sẽ tàn, cũng sẽ về lại với đất rồi phân huỷ và trở thành dinh dưỡng để nuôi cây.

Chánh niệm giúp nàng trở về với hiện tại, thấy ngay trong hoa có rác, và không sợ rác vì biết rằng không có rác thì làm sao có hoa, nếu trốn chạy rác thì sẽ không thể nhìn thấy hoa.

Ví như trẻ con cũng vậy, nhờ ngã mới biết đi, biết chạy. Thế thì con người cũng phải nhờ thất bại vấp ngã mới có thể kiên cường và trưởng thành lên. Vậy vấp ngã không phải là chấm dứt, không phải để tuyệt vọng, mà ngã là để chuyển hoá, để thay đổi, để quay trở lại, để làm mới mình.

Cuộc sống là sự tiếp nối. Như lá xanh trên cành rồi cũng sẽ đến ngày úa vàng và rơi rụng. Nhưng chúng cũng đâu hơn thua, mặc cảm hay so sánh trước sau. Chúng cứ việc sống và tận hưởng vòng đời của mình, tràn đầy sức sống tô sắc xanh làm đẹp cho cây. Rồi đến khi vàng úa thì rời cành bắt đầu một sứ mệnh khác, trở thành dinh dưỡng lại tiếp tục nuôi sống cho cây. Chúng không bận tâm nhanh hay chậm, ai đi trước hay ai đi sau. Thật ra trước sau thì có quan trọng gì.

“Giống như cái cây tự đâm rễ, tự vươn cành, tự mọc lá rồi trổ thành tán lá, giống như cái cây mà dù cho không có ai chăm sóc cũng chẳng khóc hu hu, dù không ai biết đến mình thì cũng chả la hét hay thể hiện, cứ âm thầm tự nhủ trong lòng, hãy chỉ sống như thế mà thôi.” trích sách “Bố con cá gai”.

Vậy thì chúng ta tại sao không được như lá.

Nhìn những bạn bè đồng trang lứa, những người xung quanh thành công, ai ai cũng có được hướng đi thành tựu cho riêng mình. Còn nàng vẫn đang loay hoay, bao năm nhìn lại trong tay vẫn chẳng có gì, vẫn đôi bàn tay trắng. Để rồi nàng mặc cảm, nàng tự ti.

Thời đại này con người ta làm cái gì cũng vội, ăn vội, sống vội, yêu vội, rồi chia tay cũng vội. Ai cũng muốn đi nhanh, ai cũng muốn về nhất, để rồi đôi khi phải hy sinh những cái hiện tại, người thân, mối quan hệ, sức khoẻ, kể cả chính mình ở hiện tại.

Thật ra việc đi sau cũng rất quan trọng. Đi sau để giúp đỡ và hỗ trợ người đi trước. Đi sau để học hỏi những kinh nghiệm rồi từ đó cải thiện bản thân tốt hơn. Như khi thấy người đi phía trước chân bước vào vũng bùn, mình đi phía sau kịp thời bước sang hướng khác.

Vậy nên nàng luôn biết ơn những người đi trước. Biết ơn và trân trọng những bài học và cả những va vấp vụng về từ họ, mà không phán xét hay đánh giá bất kì điều gì. Đôi khi có những bài học bản thân ta vẫn có rút ra được từ những trải nghiệm của người khác.

Chúng ta thường đau khổ khi không có được những gì mình mong muốn, đau khổ khi mất đi những gì mình có, và hứng chịu những gì mình không mong đợi. Nhưng với khả năng nhìn thấu bản chất mọi thứ bằng cách chấp nhận sẽ giúp chúng ta vượt qua.

Nhận diện được thực tại, kể cả khi thực tại là vô cùng đau khổ và bế tắt. Chúng ta không thể trốn thoát khổ đau, nó có mặt khắp nơi.

Nàng học cách mỉm cười với nỗi khổ của mình bằng sự bình an giống như khi mỉm cười với bùn vậy. Bởi vì nàng biết rằng, chỉ khi nào có bùn và biết cách tận dụng bùn thì nàng mới có thể trồng được sen.

Như hoa và rác.

Rác là chất liệu để làm thành hoa và hoa là chất liệu để làm thành rác. Đau khổ là chất liệu có thể tạo ra hạnh phúc. Thấy được như vậy nàng không còn sợ hãi, không còn muốn trốn chạy nữa.

Nàng bắt đầu tập tha thứ và bao dung cho những vụng về của chính mình. Vì biết đâu cũng có ai đó đang đi phía sau lưng nàng để quan sát và để tự rút ra cho chính họ những bài học của cuộc đời.

. . .

. . .

.

.

.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.