Một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi xem lại một bức ảnh, nàng nhận thấy được những sự thay đổi ở chính mình.
Cái sự thay đổi này nó rất khác với tuổi 20.
Nó không còn là sự mỏng manh, vô tư, mơ mộng phải làm tan chảy một trái tim.
Nó cũng không phải là sự nũng nịu, yếu đuối, khiến người khác muốn lao vào và bảo vệ.
Nhưng cũng không có nghĩa là sự gai góc, chai lì hay bất cần đời. Khi trải qua những cột mốc, những bài học, nàng thấy mình có chút vững vàng hơn, có khả năng đưa ra những lựa chọn và cách để giải quyết những vấn đề.
Những dịu dàng, ngọt ngào, nhẹ nhàng, thoải mái, vẫn được hiện lên, thi thoảng qua một ánh nhìn, một nét cười, một cái nắm tay, một cái chạm. Nhưng chỉ là với những người, với những không gian mà nàng cảm nhận có được sự an toàn và quen thuộc.
Sự dịu ngọt đó không phải ai cũng có thể thấy được, bởi không phải lúc nào nó cũng biểu lộ. Nhưng không có nghĩa là nó mất đi, chỉ là nó đã được cất sâu vào trong một góc nhỏ, chỉ chờ cho những điều xứng đáng và những người xứng đáng.
Tuổi 30 nàng chợt nhận ra, trong mình là sự dung hoà của tất cả mọi cảm xúc.
Trong nàng có những nỗi buồn, cô đơn, mất mát, tổn thương, thất bại.
Trong nàng có những niềm vui, hạnh phúc, đủ đầy và cả sự thành công.
Với mỗi khoảnh khắc bình dị xung quanh, là một cảm xúc được hiển hiện.
Nàng không phải là cá thể đặc biệt và hoàn hảo nhất thế gian.
Nàng chỉ là một cá thể bình thường, sống cuộc đời bình thường.
Và nàng có đầy sự biết ơn và trân trọng cho sự bình thường ấy.
….
.
.
.
.