Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu

#nhatkynang – Vững vàng lên em nhé

Posted on 31/01/202431/01/2024 by admin

Trăn trở khi tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần, muốn hiểu sâu hơn về thế giới nội tâm, về bản thể bên trong của mình? Làm cách nào để đối diện và giải quyết được những vấn đề trong công việc và cả cuộc sống hằng ngày? Liệu có ai đó có thể chỉ dạy cho em, chỉ ra đâu là hướng đi, là lựa chọn mà em nên có. Làm cách nào để vượt qua được những giới hạn của bản thân. Và em khóc tức tưởi, vì thấy mình vẫn chưa tìm được một người thầy tinh thần. Vẫn hoài loay hoay tìm kiếm con đường cho mình.

Nhìn về tương lai em chỉ thấy một màn sương mờ ảo.

Làm sao để có thể sống an yên, ung dung với chính mình? Làm sao để thôi không còn buồn, không còn khổ, không còn dằn vặt về ý nghĩa cuộc đời, về những điều xung quanh?

Có những ngày mọi thứ bên trong mà em đè nén dường như sắp vỡ tung. Nhìn những người xung quanh, thấy ai ai cũng có cuộc sống ổn định và hài lòng với những gì họ có. Cũng không dám chia sẻ những vấn đề của bản thân với gia đình, vì biết như vậy sẽ làm cha mẹ lo lắng. Còn bạn bè, những mối quan hệ xung quanh thì ai cũng bận rộn cho những câu chuyện thực tế thực dụng hàng ngày, nên họ cũng chẳng bận tâm, chẳng bao giờ nghĩ em có vấn đề gì cần tâm sự, vì em luôn tỏ ra quá xuất sắc, quá vững vàng, quá mạnh mẽ.

Có mấy lúc một vài người bạn có chuyện thì thường tìm đến em để xin lời khuyên. Còn khi em cần thì chẳng có ai. Em muốn nói, muốn kể, mà không biết kể với ai. Mà có nói cũng chẳng thấy ai hiểu mình.

Rồi lại chọn im lặng.

Em chọn cô đơn.

Em nói đôi khi em thấy sao mình lạc loài trong cuộc đời này quá. Nhiều lúc cô đơn, em ngồi một mình, chỉ thẩn thờ, rồi tự soi xét, tự phản tư, tự hỏi, tự nghiệm, tự trả lời, tự phản ánh lại bên trong mình.

Mấy lúc bí bách quá thì lại đi tìm sách để đọc, đọc miết, đọc mãi, đọc cũng nhiều sách, cũng thấy những cái áp dụng được với mình, lý thuyết này nọ, cũng thấy đỡ hơn một tí, nhưng hết khoảnh khắc đó, là xong, mọi thứ trở lại rối rắm như cũ. Nhiều lúc muốn gọi điện nhắn tin cho ai đó, để chia sẻ, để kể, để tâm sự, để trút hết mọi thứ đang chất chứa trong lòng. Khoảnh khắc đó chỉ cần nghe giọng đối phương, chắc là nước mắt sẽ tuôn ra như thác mất.

…

Nàng chỉ muốn choàng tay ôm lấy em, muốn động viên em, người con gái mạnh mẽ trước mặt này.

Nhìn em, một sự đồng cảm tận sâu bên trong nàng trỗi dậy. Nhìn em, nàng thấy được bản thân mình ngày trước. Những ngày loay hoay đi tìm kiếm một con đường, tìm kiếm một nơi chốn cho riêng mình. Những ngày khi đang ngồi giữa một đám đông nói cười rộn rã, mà trong lòng lại thấy trống trải vô cùng. Thấy bản thân không thể thích nghi, không thể hoà nhập, và rồi như bị bỏ lại trong một hành tinh cô đơn nào đó, trong khi người khác thì vẫn không ngừng tiến lên mỗi ngày.

Nhìn em, lại nghĩ về cuộc sống đang diễn ra.

Cuộc sống hiện đại vội vã, kéo theo mọi thứ bị đảo lộn. Con người ta ngày càng đi nhanh đi vội, họ ăn nhanh, sống nhanh, suy nghĩ nhanh, yêu nhanh, rồi chia tay cũng nhanh. Một thời đại của những giá trị bị đảo lộn. Những thứ hào nhoáng, xa xỉ tung hô cho vẻ bề ngoài ngày càng lên ngôi, còn những điều giá trị cốt lõi, những tiếng nói sâu bên trong nội tâm thì ngày càng nhỏ dần đi, rồi lại bị nhấn chìm xuống dưới.

Người ta nhìn nhau, yêu nhau, quen nhau, kết nối với nhau hầu hết đều qua vẻ bề ngoài, chạy theo vật chất, theo chủ nghĩa tiêu thụ, hoặc chìm đắm vào những thú vui khoái lạc thoáng qua.

Rồi thấy bao nhiêu người quanh mình bị cuốn theo cái vòng xoáy dữ dội đó.

Nhiều lúc tự hỏi cái gì đang diễn ra vậy.

Nhưng nàng giờ đây đã không còn dằn vặt mình bởi những câu hỏi đó. Bởi nàng đã tìm thấy con đường mà chính mình phải đi, một con đường cho nàng có niềm tin rằng cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, vẫn còn rất nhiều những con người tử tế, còn rất nhiều sự chân thành, rất nhiều tấm lòng tốt quanh mình. Nàng đã không còn lạc lối, đã thấy được con đường rộng mở và cứ thế thong dong bước đi, với nguồn năng lượng an lành, với sự an lạc bên trong.

Chỉ mong mỗi ngày bản thân vẫn có thể vững vàng để tiếp tục đi trên con đường này.

Nhìn em, một cô gái còn quá trẻ, chỉ là cuộc sống này có nhiều vấn đề, để rồi khi nó đến và đi bỏ lại trong đôi mắt em vài nét u buồn. Nhưng nhìn em, nàng thấy được sự bình an, một trái tim nhân hậu, vẫn đang còn những nhịp đập, nó chưa hề mất đi, chỉ là đang có một vài nỗi buồn che lắp đi mà thôi.

Ngày hôm đó, nàng thật sự chẳng đưa ra được bất kì lời khuyên nào cho em, hầu hết thời gian nàng dành để lắng nghe, ở bên cạnh và sẻ chia với em mà thôi. Để em được nói ra, để mọi thứ bên trong em tuôn chảy.

Bởi nàng biết câu trả lời vốn dĩ đã có tự bên trong em rồi. Con đường trước mặt không còn xa. Em vững vàng lắm. Những gì em góp nhặt, tích luỹ đã rất chắc chắn rồi. Em chỉ cần đi thêm tí nữa. Gắng thêm chút nữa. Tìm thêm tí nữa.

Đời người như một chuyến tàu, sẽ lao đi vì những mục tiêu, những điểm đến. Nhưng vẫn có những lúc nó cần dừng lại ở những chạm dừng chân. Dừng lại để nghỉ, để tiếp thêm nhiên liệu, để bảo trì động cơ, để vài vị khách bước xuống khi họ đã đến điểm dừng, cũng để một vài vị khách kế tiếp bước lên và đồng hành cùng, và rồi đoàn tàu ấy lại tiếp tục lên đường.

Chỉ là do lúc này em có nhiều mệt mỏi quá thôi, đôi khi em chỉ cần ai đó bên cạnh để nghe em nói, và rồi biết đâu tự nhiên giải pháp sẽ hiện ra khi em đã nói được thành lời.

Người trẻ với bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu băn khoăn khi bước vào cuộc sống, xa gia đình, những lần đầu bỡ ngỡ, lần đầu vào đại học, hay lần đầu xin việc, lần đầu tiếp xúc với thế giới thực tế khắc nghiệt đến đau lòng. Sẽ là may mắn nếu một vài bạn trẻ ấy có thể tìm được người chia sẻ, hỗ trợ, định hướng và giúp họ vượt qua. Vậy còn những người kém may mắn hơn thì sao, có lẽ họ cũng vẫn muốn được hỗ trợ, có lẽ họ cũng thử một hai lần, nhưng vẫn không tìm đâu ra một nơi cho mình, rồi họ buồn bã, rút vào thế giới cô độc như cũ.

Nàng muốn nắm lấy tay em mà nói, rằng em không chỉ có một mình, rằng em không cô đơn như em vẫn nghĩ. Rằng thế giới này có rất nhiều người giống em, chia sẻ những suy nghĩ như em.

Và bản thân nàng là một điển hình, nàng cũng từng như thế. Chẳng có gì phải thấy xấu hổ cả.

Nên em đừng bỏ cuộc, hãy cố gắng tìm kiếm.

Cứ tìm rồi sẽ thấy.

Vững vàng lên em nhé.

.

.

.

.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.