Skip to content
nguoithuongkhoinghiep.com

nguoithuongkhoinghiep.com

Một người đang đi – thông qua con chữ làm tấm gương phản chiếu để tự soi thấy chính mình

Menu
  • Bài viết
  • Tản văn
  • Chuyện viết
  • Ngẫu hứng
  • #nhatkynang
Menu
nhiều hơn một lựa chọn

Nhiều hơn một lựa chọn.

Posted on 02/05/202509/04/2025 by admin

Tối qua ngủ lại mơ thấy ngoại tới chơi nhà như những ngày còn bé, ngoại vẫn cười rất tươi.

Rồi tỉnh giấc, ngoài trời đã sáng hửng, chợt nhớ ra mình đã bước một bước chân đầu tiên vào tuổi băm, không còn được gọi là quá trẻ cũng chưa được xếp vào tuổi già. Nhưng cái độ tuổi này nó không cho mình còn được là con bé ngày xưa, những ngày mừng rỡ khi ngoại tới chơi nhà.

Chúng ta chắc chẳng bao giờ có suy nghĩ đến một ngày nào đó, những người thân yêu bên cạnh này sẽ rời xa chúng ta mãi mãi.

Không, chẳng một ai muốn điều đó cả, chẳng một ai trên cuộc đời này.

Nhưng rồi càng lớn, khi bắt đầu nhận thức được nhiều thứ, mới thấy có những người quen, họ hàng, bạn bè của cha mẹ, thậm chí là bạn bè của chính tôi, đã rời bỏ cuộc đời này. Có những người ở độ tuổi còn rất trẻ.

Mới thấy hoá ra trước nay những điều bản thân không muốn, không nghĩ sẽ xảy ra với mình, với những người thân xung quanh, lại gần đến vậy. Mới chật vật và đớn đau để phải thừa nhận rằng, cuộc sống này không gì là mãi mãi.

Cha tôi mồ côi ở độ tuổi ngoài 50, người cha mạnh mẽ ấy đã khóc vào ngày cúng thất đầu tiên của nội.

Mẹ tôi mồ côi ở độ tuổi ngoài 60, mẹ nhớ bà, mẹ khóc vào ngày đưa linh cửu bà về đất.

Một người chị từng quen biết, chị mất mẹ khi vẫn chưa lập gia đình, và rồi trong ngày chị xuất giá, trên tay cầm bó hoa cưới có in bức hình của mẹ.

Một người em vẫn để ảnh đại diện hình chụp chung cùng ông nội, dẫu đến giờ đã là 2 lần giỗ.

Điểm chung duy nhất đó là dẫu cho có ở cái độ tuổi nào đi chăng nữa, có là 30 hay 60 thì nỗi đau mất người thân yêu vẫn thổn thức và đau đáu như nhau.

Nhiều lúc thấy cuộc đời có khắc nghiệt quá hay không, khi đưa cho mỗi linh hồn quá nhiều những thử thách và có phần khó nhằn. Bởi khi nhìn lại cuộc đời một con người luôn phải trải qua rất nhiều giai đoạn:

Tuổi trẻ 18 đôi mươi bước chân vào đời, còn nhiều bỡ gỡ, nhiều vụng dại, nhiều sai phạm, học cách đứng dậy sau những lần vấp ngã, học cách bước qua những lỗi lầm.

Trưởng thành hơn một chút, hiểu đời hơn một chút, lại rơi vào những khoảng chênh vênh, mông lung, vì thấy thế giới ngoài kia vận hành ra sao mà bản thân lại không thể hiểu và thích nghi được, quay về bên trong lại xa lạ với chính mình, ngụp lặn chật vật trong những cơn khủng hoảng giá trị.

Tuổi 30 vững vàng hơn chút, thì lại áp lực về thành tựu, trách nhiệm, buộc bản thân phải mạnh mẽ, bản lĩnh để đối diện với những thử thách trong cuộc đời.

Tuổi trung niên, mong muốn có được sự bình yên, nhưng cuộc đời vẫn còn đầy rẫy những bài học, những mất mát, những tổn thương, những nỗi đau mất đi người thân, vẫn luôn rình rập.

Tuổi già, cái độ tuổi an dưỡng, qua rồi những sóng gió chăng? Nhưng đó lại là lúc đối diện với sức khoẻ, với bệnh tật, với sinh tử của chính mình.

Những điều này, tất cả những điều này, ngày còn là một đứa trẻ tôi không thể hiểu được. Cho đến tận bây giờ, mới thấy hoá ra đó không phải là chuyện của riêng ai cả, mà đã là con người thì ai cũng sẽ phải đối diện và trải qua.

Thế hệ ông bà, cha mẹ của chúng ta chắc cũng đã chạm qua hết những bài học như thế để hiểu hết những cái khổ của kiếp người.

Đó là điều hiển nhiên, là chân lý, là sự thật mà bao nhiêu triết gia, bao nhiêu tôn giáo trên cuộc đời này đều khuyên bảo con người phải học cách chấp nhận. Con đường diệt khổ của Đức Phật ngày xưa, không phải là tìm ra phương thuốc để con người diệt trừ bệnh tật, thoát khỏi sinh tử, mà là con đường học cách chấp nhận.

Nhưng dù cho có đọc bao nhiêu sách, rèn luyện đủ điều thì thú thật bản thân vẫn khó lòng mà chấp nhận được dễ dàng.

Làm người thì dù ở lứa tuổi nào cũng sẽ có những nhọc nhằn và đau đớn. Sinh lão bệnh tử, 1 vòng tuần hoàn, dù muốn hay không nó vẫn phải xảy ra.

Ngày vẫn cứ trôi, mặt trời cứ lặn rồi mọc, sự sống tiếp diễn, có người thức dậy, vẫn tham gia vào nhịp sống hối hả bận rộn mỗi ngày, vẫn chăm chỉ mưu sinh, kiếm sống. Nhưng cũng có những người thì không còn tham gia vào nhịp sống ấy nữa.

Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì mỗi ngày vẫn phải sống tiếp.

Đúng, vẫn phải sống chứ, mỗi ngày vẫn phải thức dậy, vẫn phải bước tiếp mà. Nhưng có lẽ trong mỗi bước đi đó sẽ mang theo những khoảng trống bên trong, mỗi trái tim dường như đã mất đi một phần nào đó, những vết thương như cắt da cắt thịt.

Chúng ta những linh hồn đã gặp nhau trong kiếp sống này, để trở thành người thân của nhau, đồng hành trong một đoạn đường, có mặt trong một phần hành trình của nhau, rồi cũng phải nói lời từ biệt. Đó là bài học mà cuộc đời muốn ta hiểu.

Sống, trân trọng và bước tiếp.

Nhưng lỡ một ngày vô thường đến thì cũng phải sống, khắc ghi và bước tiếp.

Kiếp sống dẫu ngắn ngủi, nhưng ta luôn có nhiều hơn một lựa chọn.

Chọn niềm vui, chọn những khoảnh khắc, chọn sự sống mới, chọn cả nỗi buồn lẫn sự mất mát. Đó mới là những lựa chọn, đó mới là cuộc đời.

.

.

.

.

.

Nhận bản tin mới nhất! 🎁

Đăng ký để nhận bài viết mới nhất từ ​​nguoithuongkhoinghiep.com!

Nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

close
Bản tin mới nhất!

nguoithuongkhoinghiep.com

Check your inbox or spam folder to confirm your subscription.

Bài Viết Mới Nhất

  • #nhatkynang – Ta vụng về
  • Bình an quá lại không quen.
  • #nhatkynang- Những điều bên cạnh
  • #nhatkynang – Giá mà mình
  • #nhatkynang – Cây cô đơn

Categories

  • #nhatkynang (143)
  • Bài viết (324)
  • Chuyện viết (29)
  • Ngẫu hứng (39)
  • Tản văn (280)
  • Uncategorized (108)

Tôi không đặt quảng cáo cho Blog vì muốn bạn đọc có được những trải nghiệm tốt nhất khi đọc các bài viết của tôi. Bạn có thểmời tôi một cốc cà phê, để tôi có thể sáng tạo và duy trì tiếp tục trên nền tảng này.

Về tác giả

Mỗi người rồi sẽ tìm thấy được phiên bản của chính mình. Tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong cuộc sống nó cũng giống như ta đang bắt đầu chặng hành trình khởi nghiệp để đi tìm thấy chính mình.