Ngày bé sợ cha la rầy roi vọt
Trốn góc nhà chỉ để khóc tu tu.
Lúc đến trường thì sợ bạn chê cười
vì con chữ ê a còn đọc vấp.
Càng biết nhiều, nỗi sợ càng hiển hiện
mỗi đoạn đường mỗi nỗi sợ khác nhau.
Những nỗi sợ cũng muôn hình muôn vẻ
ở mỗi người nỗi sợ chẳng giống nhau.
.
Từng căm ghét những lời rất cay nghiệt
từng khóc oà với những thứ phải nghe
tự thấy mình sao mỏng manh yếu đuối
vì bên trong cũng vỡ vụn hết rồi.
Lời quở trách đã dừng ngay lúc nói
còn chính mình là giữ mãi bên trong.
Luôn ngân vang mấy lời nói trong đầu
mình thật tệ, mình thật không giỏi được.
.
Lúc còn trẻ thì muốn nhanh muốn lẹ
đụng vấn đề là trợ giúp người quen.
Những lời khuyên được góp nhặt đủ đầy
ấy vậy mà chẳng giúp mình được mấy.
Ngẫm lại thấy mình vẫn còn vội vã
vì vậy mà chưa tìm được lối ra.
.
Rồi chọn cách ngồi xuống và im lặng
không đồng nhất với giá trị bên ngoài.
Rồi chọn cách ngồi xuống và im lặng
không buông lời chỉ trích với chính mình.
Cũng không làm tổn thương cho người khác
chỉ ngồi lại để giải quyết vấn đề.
.
Sự sáng suốt chưa đến ngay lúc ấy
nên tốt nhất là khoan khoan hành động.
Thay vì khóc làm rối bời tâm trí
chỉ lặng yên nhìn cảm xúc đến gần.
Ngồi với mình, ở lại với chính mình
rồi bình minh sẽ đến sau cơn bão
bước ra ngoài xem phố xá làm sao
xem nhịp sống đã thay đổi thế nào
rồi tự hỏi: chính mình đã bình tĩnh?
./.
.
.
.
.
.
.