Những ngày buồn và than trách cuộc đời
những ngày nhận ra mình đã phung phí quá nhiều tình yêu thương
đôi tay rỗng
chẳng biết nắm vào đâu
trái tim cũng vừa đau, vừa rỗng
vì gánh gồng nên hai vai mình nặng
vì thấy đời nhiều thứ phải đeo mang.
. . .
Ngày chào nhau mà mắt không dám nhìn
vì sợ người nhận ra mình nói dối
bởi đã quen vẻ ngoài không yếu đuối
nên điềm nhiên nở một nụ cười chào:
Ừa không sao đâu, vẫn ổn !
cảm ơn đã hỏi thăm nhau.
. . .
Nhưng bên trong là bão tố dội vào,
muốn chạm, muốn ôm, muốn gục đầu oà khóc
cho vơi đi những nhớ nhung, ấm ức
của một người giờ đã chẳng còn quen.
. . .
Ừa không sao đâu, vẫn ổn!
. . .
Chỉ khóc vì những mộng mơ phải khép,
chỉ khóc vì người có lựa chọn riêng
khóc vì biết một hôm nay nữa thôi
chứ không mong là nói về mãi mãi
vì không muốn đây sẽ là lần cuối
nên tiếc hoài những kí ức trôi qua.
. . .
Người cần gặp, chắc chắn mình sẽ gặp
mỗi một người mình gặp trong cuộc đời
đều sẽ đến để dạy mình bài học.
. . .
Học cách yêu thương, học cách để sống
cách bao dung hoan hỉ với cuộc đời
học cách thứ tha, ôm lấy chính mình
để vực dậy chính mình mỗi khi ngã
bỏ qua để đi tiếp hành trình mới
dẫu mệt, dẫu đau, dẫu có tổn thương,
dẫu phải mang theo những kí ức buồn
thì cũng phải chính mình đi tiếp.
. . .
Học cách làm quen, học cách bầu bạn
ngồi lại đây, ngồi lại với chính mình
học cả cách ôm ấp những cô đơn
nhìn tổn thương như một người bạn quý.
Phải vững vàng dẫu ngoài kia bão tố
vì biết trong cơ thể mỏng manh này
vẫn còn một trái tim đang ấm nóng
đang rung lên những nhịp đập mỗi ngày
khi rộn ràng có khi lại rất khẽ
Chỉ vừa đủ để một người lắng nghe.
.
.
.
.