Trong những giai đoạn khó khăn nhất về cảm xúc, tôi tìm đến những bài viết. Và tôi thấy mình may mắn vì ở những thời điểm khó khăn nhất về cảm xúc, tôi đã được truyền động lực. Nó cho tôi sức mạnh, niềm tin, và sự mạnh mẽ vượt lên những nỗi đau.
Đó là lúc tôi nhận ra “con chữ” mang một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, có thể nâng đỡ và giúp được 1 con người vượt qua được giai đoạn khó khăn trong cuộc đời.
Và viết cũng là cách truyền tải thầm lặng nhưng lại có thể chạm đến những góc tối sâu nhất của một tâm hồn.
Viết là cách để những trái tim vụn vỡ, những tâm hồn mong manh đầy những tổn thương, những nỗi đau vẫn vẹn nguyên như vừa mới xảy ra,..v.v. Tất cả, tất cả tưởng chừng như chai sạn thì giờ đây đều được cất tiếng.
Bởi cuộc đời này vẫn có rất nhiều điều, nhiều chuyện ta sẽ chẳng thể giãi bày cùng ai. Trên hành trình trưởng thành, có những nỗi đau, những tổn thương vô tình hằn sâu vào kí ức ta. Chúng ở lại sâu những góc khuất bên trong và cứ như thế chúng chi phối cả cuộc đời ta.
Có lẽ, vốn dì từ khi sinh ra, ta đã được dạy rằng, cuộc đời này không cho phép ta được yếu đuối. Dù bên trong có đầy rẫy những tổn thương, hay nỗi đau đang gào thét từng ngày như thế nào, một khi đã bước chân ra xã hội này chúng ta phải vui, phải cười, phải luôn niềm nở để hoàn thành mọi trách nhiệm.
Trách nhiệm của một đứa con trong gia đình, trách nhiệm của một người chị, trách nhiệm của một người mẹ, người vợ, người nhân viên.
Rồi cứ thế ta vô thức gán lên mình những quy chuẩn hành xử cho mỗi vai trò mà chúng ta phải mang vác. Cái gánh nặng trên vai ấy mỗi ngày lại một lớn thêm, nhiều dần và nặng dần. Chúng tỉ lệ thuận với những mối quan hệ mà ta có được.
“Bất cứ người nào có trách nhiệm trên vai đều không được tự do” – Bear Town 2.
Như chia sẻ của Thiền sư Minh Niệm mà tôi từng nghe, muốn vượt qua khổ đau, phải chấp nhận mình đang đau khổ, phải nhận ra nguồn cơn của những hoang mang, chới với, chông chênh của chính mình.
Chính những lớp vỏ bọc của trách nhiệm, quy chuẩn xã hội và những yêu cầu từ cuộc sống, chúng làm ta bận rộn và tạm thời quên mất đi nỗi đau, nhưng nỗi đau thì vẫn còn đó.
Chỉ khi chấp nhận “mình không ổn”, chấp nhận phần thiếu sót, những khiếm khuyết, những điều chưa hoàn hảo của chính mình và thẳng thắn đối diện. Hành trình quay vào bên trong để tìm kiếm rồi chữa lành những vết thương ẩn sâu mới thực sự mở ra.
Giữa muôn vàn cách thấu hiểu bản thân, viết là một cách riêng tư, kín đáo và hữu ích để chúng ta đối diện, lắng nghe và ôm ấp những nỗi đau âm ỉ ở tận đáy sâu tâm hồn của mình.
.
Chỉ mong bạn hiểu rằng, trên cuộc đời này, hành trình lớn lên, mỗi chúng ta đều mang những vết thương. Triết lý nhà Phật cũng nói rằng có đau khổ, mất mát, chúng ta mới được thôi thúc trưởng thành.
Khổ đau là những món quà. Vậy nên, đừng tự ti về những “món quà” mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta, mặc dù có đôi lúc nó hơi gai góc, xù xì, không được dịu dàng và dễ chịu cho lắm.
Tôi chỉ mong bản thân có đủ sự mạnh mẽ để đối diện với những nỗi đau, để rồi sẽ từng chút từng chút chấp nhận và chữa lành chúng.
Tôi chỉ mong bản thân có thể mở rộng lòng mình, đủ niềm tin để một ai đó có thể lắng nghe tôi, dẫu một chút ít thôi cũng được.
Tôi chỉ mong bản thân có đủ sự bình an và vững chãi để vượt qua được những cơn sóng cảm xúc trên hành trình mà tôi đang đi này.
Và tôi sẽ vẫn viết, viết ra, nói lên, nhận diện, gọi tên, và có thể bằng một cách nào đó, chỉ để giúp chính mình nhận diện rõ ràng hơn những nỗi đau. Để nỗi đau không còn chiếm vị trí quá nhiều trong bức tranh cuộc đời tôi nữa.
Tôi sẽ vẫn viết về con người, về cái tôi bên trong chính mình, về cuộc sống, về những gì khơi gợi trong tôi sự say mê, về những gì tôi chiêm nghiệm được, và viết về triết lý sống của chính mình.
Tôi chọn những điều đơn giản.
Chợt nhận ra những gì tôi viết có khi chỉ là những điều đơn giản, lẽ tự nhiên mà bất cứ ai cũng đều đã biết và thừa hiểu chẳng có gì là xa vời hay quá cao siêu. Chỉ là có thể bấy lâu nay nó vẫn chưa được nhận diện rõ ràng mà thôi.
Công việc của tôi là chỉ khơi dậy cái hiểu ấy nơi tâm hồn người đọc. Và diễn đạt chúng thành lời.
Tôi chọn con chữ làm tấm gương để soi chiếu chính mình và cho cả những người xung quanh.
1 thought on “Viết- Cách để những trái tim vụn vỡ được lên tiếng”